Thứ Ba, 21 tháng 2, 2023

96-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN M.N.C.S./ 1

 

96-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN M.N.C.S./ 1

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Kính bạch Thầy và Cô Út. Ðược đọc qua "Giáo Án Tu Tập Cho Người Cư Sĩ Vì Chánh Phật Pháp", chúng con xin phép dành chút thì giờ để góp một viên đá nhỏ vào việc xây dựng lại ngôi nhà Phật Giáo. Vì chúng con thấy tu sĩ bên ngoài thì dư luận ngổn ngang đủ chuyện; làm cho những người không mê tín thì bất mãn cảnh chùa chiền, xem thường Tăng Ni tu sĩ; và lại làm cho số đông mê tín ngày càng cuồng tín hơn. Thật đúng như lời Thầy đã phân tích cho chúng con thấy là họ xem chùa chiền là nơi du ngoạn để trao đổi vật chất với tinh thần; ai ai cũng cúng dường ào ạt và cầu xin thôi thì đủ thứ: cầu tài, cầu lộc, cầu duyên, cầu danh, cầu con, cầu thi đỗ, cầu mua bán, v.v... và v.v... Có nơi họ đi đến cúng và cầu khẩn thôi; có nơi lại được nhận "lá phép" đem về sẽ được thành công hơn. Nên cứ thế mà tiếp tục mê tín. Chưa nói đến các Dinh, Ðình, Lăng, Miếu, Miểu, Am,... thờ Phật, Bồ Tát, thờ Ông, thờ Bà, thờ Cô, thờ Cậu... Ðây là những nơi mà du khách mê tín về còn đông hơn nữa, nhất là nhằm các ngày vía của các vị nầy. Ngoài những việc cầu khẩn nói trên, các tín đồ mang tiếng là tín đồ Phật Giáo thường đến đây xin xăm, bói quẻ, cúng sao, giải hạn, xem ngày tốt xấu để cất nhà, khai trương, dựng vợ, gả chồng... Trong nhà có vợ hoặc chồng bỏ đi theo người khác đều nhờ "phép" kêu về. Muốn mua hay bán tài sản gì cũng nhờ "phép" giúp được hết. Thậm chí muốn ngủ, cho "phép" ngủ, muốn thức cho "phép" thức, muốn đổi mạng, kéo dài tuổi thọ cũng được. Còn người thân đã chết từ lâu, họ cầu về thì 5-10 phút sau là được gặp người thân về (nhập vô xác người lên). Lần đầu tiên thì chỉ thể hiện qua nét mặt và cử chỉ chứ không nói. Người điều khiển nói: lần đầu "Mẹ" chưa cho nói, về mấy lần sau "Mẹ" mới cho nói. Người điều khiển họ cho biết trước người nầy đang ở cung trời thứ mấy-thứ mấy nữa. Do đó thân nhân chứng kiến thái độ người thân của mình giống quá, phối hợp với sự kiện đã xảy ra trong gia đình quá đúng, nên tin sái cổ, rồi thì "số đề", rồi lại hứa hẹn cúng áo quần, lễ vật và tiếp tục cầu lên gặp tiếp!! Chúng con thấy đang ở trong cảnh khổ, nào là nghèo đói, bệnh đau, mất mát tài sản, tổn thương tinh thần... Nếu một bên van xin, một bên cứu giúp, cứ như vậy thì biết bao giờ mới chấm dứt hiện tượng cầu tha lực nầy? Chúng con vẫn thấy công an địa phương thường xuyên giải tán các nơi thờ phượng cô cậu, nói chung là những vị khuất mặt thường về dựa xác người trần để bói quẻ, trị bịnh, đặc biệt là cho số đề. Nhưng có lẽ do pháp luật chưa nghiêm minh hay sao? Hay do lòng dân quá mê tín mà che chở cho những người này tiếp tục thờ phượng "hành nghề" như vậy, nên hiện tượng nầy không được chấm dứt? Trước những hiện tượng như vậy thì làm sao cho mọi người hiểu thấu được đạo đức nhân quả, thưa Thầy? Mà khó hơn nữa là đối với đa số người như vậy lại rất sợ xem những kinh sách đúng đắn nói về đạo đức nhân bản nhân quả. Chứ phải chi họ ý thức được rằng đó là liều thuốc tinh thần cứu họ diệt tận gốc bệnh khổ thì họ rán học tập, xem ngày một vài trang cũng được đi. Ðàng này họ tỏ ra rất biếng nhác, không thấy còn một tinh thần cầu tiến tự lực nữa. Cứ lặn hụp trong biển khổ rồi lại rên rỉ, van xin, cầu khẩn? Vậy mà sao các vị Thần (nếu có) vẫn cứ làm phước cứu độ, sao không dạy họ tự lực tự cường? Siêng năng làm ăn có tốt hơn đi xin số đề không? Kính thưa Thầy! Chúng con nghe nói những người chết "linh" được đưa về làm đệ tử của những người này (có khi là tu sĩ, có khi là cư sĩ) Họ bão những linh hồn đó muốn tu nên mượn xác trần làm phước, tu phước, nên cứ cầu gì được nấy, có đúng vậy không, thưaThầy? Hiện nay ở gần chỗ chúng con ở có người chuyên đi tìm mộ lạc, dù ở đâu và bao lâu đi nữa cũng "bấm tay" tìm ra thân nhân. Người ấy nói với chúng con : nếu có bệnh mà bịnh viện "bỏ" rồi thì giới thiệu cho họ biết đến trị. Và thân nhân họ tự hào là làm ra rất nhiều tiền, nhưng phải lánh né, chứ nhà nước đang rất cần những người "có tài" ấy để trưng dụng, làm lợi cho quốc phòng. Ðiều này có đúng không, thưa Thầy? Nếu đúng vậy làm sao nhà nước bài trừ mê tín được? Như tục lệ đưa ông Táo về trời từ đâu có, mà năm nào trên đài cũng Ông Táo tâu nhiều bài sớ của dân gian, rồi có người được ông táo giải quyết thỏa đáng không? Hay do tinh thần sáng suốt của toàn Ðảng, toàn dân quyết tâm sửa sai cho phù hợp với cuộc sống? Biết bao giờ mới hết những cái tục lệ thừa thãi này? Chúng con cũng có nguyện ước một ngày không xa, các tục lệ rườm rà, phí của, mất thời giờ của mọi người đều được dập tắt đồng loạt từ Nam chí Bắc như muôn vạn viên pháo tống pháo đại, pháo lớn, pháo chuột... đều được dập tắt và im bặt, để trả lại bầu trời êm ả thanh bình cho nhân loại vậy. Chúng con không biết có phải vì lý do kinh tế không mà duy trì mãi các hiện tượng chùa chiền, dinh, đình, lăng miếu? Thờ phượng và tu tập không đúng chánh pháp, làm cho lòng người mất tự chủ, mất tự lực. Thật ra tại các điểm du lịch, khách thập phương trong và ngoài nước cúng tiền rất nhiều. Cụ thể sau mỗi đợt "vía" đều được báo cáo bạc tỷ. Nhờ vậy các công trình phúc thiện ở địa phương ấy như bệnh viện, trường học, công trình thủy lợi, dẫn điện, dẫn nước, làm đường... cả các ngày lễ lớn như ngày thương binh liệt sĩ, ngày nhà giáo Việt Nam... đều nhắm vào các ngân khoản này. Vậy thì làm sao không duy trì tà pháp cho được! Thật là khó hiểu và mâu thuẫn quá! Các đình, lăng, miếu, miểu, am... chúng con nêu lên hầu hết đều cúng tế bằng sự đau khổ của chúng sanh. Thần sao mà không đau xót, không ngăn cản điều này, chẳng biết có chứng minh hay không nữa? Còn người hưởng, người ăn là đại diện chính quyền, đại diện ban ngành đoàn thể và nhân dân từ người có trách nhiệm ở đình, miếu... đó đến dân thường. Ăn xong rồi tin tưởng xuống biển, lên núi lo làm ăn tiếp, cứ như vậy mà làm hoài, chắc không bao giờ dứt được nếu không có sự cưỡng bách giáo dục về môn học Ðạo đức Nhân Bản Nhân Quả? Ðây chỉ là môn học đạo đức thôi, nhưng chúng con thấy Thầy triển khai quá tuyệt vời. Với tầm quan trọng của môn học đạo đức nầy, thật sự nó là nền tảng vững chắc cho nền văn minh nhân loại. Chính nó quyết định cho sự tồn tại của con người. Vì "Hùm chết để da, người ta chết để tiếng". Môn học đạo đức "Nhân Bản Nhân Quả" này nó chỉ là những bài đạo đức như những bài đạo đức công dân được nâng cao ngang hàng với nền văn minh nhân loại. Môn học này giúp cho con người và khoa học cân nhắc kỹ hơn để không làm khổ mình, không làm khổ người. Nó đem lại lợi ích lớn lao cho từng người, cho toàn dân trong một nước và cho cả nhân loại trên hành tinh chúng ta. Nhưng chúng con thiết nghĩ chỉ có những nhà lãnh đạo tràn đầy lòng nhân ái, thương toàn dân thật sự như con trong một nhà và nhận chân được giá trị của bài học đạo đức nầy. Và rồi lòng yêu thương vô bờ bến ấy mới quyết định đưa bài học Ðạo đức Nhân bản Nhân Quả vào học đường bằng mọi cách giáo dục trong mọi tầng lớp nhân dân ở ngay thời điểm này cũng như ảnh hưởng mãi, nâng cao mãi trong các chương trình học tập như mọi môn học chánh, để dần dần quân bình giữa khoa học và đạo đức. Bởi vì Ðạo Phật là đạo tự giác, mà tự giác thì có mấy ai tìm học môn đạo đức nầy? Vì ai cũng chưa được biết và hơn nữa mỗi người đều lo học những gì đang có sẵn. Lắm lúc chúng con muốn viết lên tờ kiến nghị với Hội Ðồng Nhà Nước, nhưng chưa biết viết làm sao, hơn nữa là một người dân nhỏ nhoi, biết tiếng nói của mình có được đáp ứng không nữa? Chúng con hết sức cảm thông với nỗi ray rứt canh cánh trong lòng Thầy, người đang làm gương hạnh đạo đức, với cả một tấm lòng thương yêu chúng sanh đang hấp hối, đang chìm đắm trong cuộc đời và đang sống mòn mỏi một đời sống thiếu đạo đức Nhân Bản Nhân Quả. Ðó là những chuyện bên ngoài, còn tại Tu Viện mình thì suốt một quá trình 20 năm, Thầy đã dày công rèn luyện mọi người tu tập. Do sự tùy thuận với làn sóng Ðại Thừa đang dâng cao, Thầy phải lượn theo đó để dẫn dắt dần dần. Song với kiến chấp có sẵn, đa số ai cũng quan niệm việc luyện Thiền Ðịnh nặng hơn việc xã tâm. Từ đó ai cũng chú trọng tu hơi thở. Khi gom tâm được có được trạng thái an lạc rồi, nhưng khi đụng phải nghịch cảnh thì tâm xã chưa cao, nội lực chưa có, nên rất bại. Nhiều lần như vậy họ tự cho rằng phải tìm một thuận cảnh để tu. Và rồi họ ra đi chứ không tiếp tục diệt ngã, xã tâm, ly dục ly ác pháp cho hết. Còn những ai đã có sẵn một quá trình tu thiền định trước cũng vậy (thiền ức chế tâm) khi tâm an ổn rồi, đến lúc vào đây, áp dụng thực hành xã tâm, diệt ngã, thì trước nghịch cảnh, trước cảnh động - tâm bất an, ngồi thiền thấy chất lượng gom tâm có phần giảm sút. Cũng tự cho rằng: "Môi trường chuyên tu mà như vậy, như vậy làm sao tu được". Nói chung lần lượt ai cũng tìm thuận cảnh để tu thiền. Tìm núi non hay am cốc thanh vắng để không ai động chạm đến mình... Mà chúng con thấy đúng như lời Thầy và cô Út dạy là "90% con đường tu tập là xã tâm". Do đó, khi mà ai quyết tìm đến tu viện Chơn Như thì phải suy nghĩ, sắp xếp kỹ và đóng con đường về. Phải gan dạ! Phải bền chí. Phải liều một cuộc đời vì chánh Phật Pháp thì may ra mới tự cột chân mình trước mọi nghịch cảnh, mọi thử thách, để mà ly dục, ly ác pháp cho hết, để mà diệt ngã ác cho sạch.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...