72-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: THƯ GỞI BỐ MẸ/ 3
Khi biết được sự thật này con cũng thấy quá sợ
hãi với quá khứ của mình. Ngày trước khi còn đang học thần quyền con có đi theo
các anh học trước để trị bệnh, trừ tà, con còn gặp những sự kiện rất là ly kỳ
mà đến ngày nay con mới hiểu được do đâu mà có những sự kiện đó. Vi dụ: Khi
chúng con đến một nhà có người bị ma nhập, trước khi đi chúng con bàn nhau những
gì thì đến đó người bệnh đã nói ra trước rổi, làm chúng con cũng phải giật
mình. Khi chúng con giấu bùa để đuổi nó đi, nó cũng phát hiện được bùa giấu ở
đâu, khi dùng chú để đánh nó thì nó đánh lại mình còn mạnh hơn. Cho nên khi gặp
những trường hợp đó ai mà chả hoảng hồn và khiếp sợ. Vẫn người bệnh đó mà có
người trị không được mà người khác đến thì trị được. Ðến bây giờ con mới hiểu rằng
tâm tưởng của người trị và người bệnh có sự trùng hợp nhân quả với nhau nên có
người chửa được bệnh có người không chửa được. Cho nên con có thể giải thích bệnh
ở đây là như thế này: Người bị bệnh là do quá khứ đời trước họ đã tạo nghiệp ác
nên đến đời này họ phải thọ lấy hậu quả khổ đau đó. Nhưng do họ cũng có tạo phước
nên đến lúc này sẽ đưa đẩy có người đến cứu giúp. Người đến cứu đó sẽ phải gánh
bớt nghiệp khổ cho người bệnh, do đó bản thân người này, hoặc gia đình anh ta sẽ
bị tai nạn, mất mát tiền của, cải lộn nhau, v.v.... nói chung là tùy vào phước
báo của anh ta mà tổn giảm. Những sự kiện trên là sự thật của những người đã từng
đi trị tà ma. Cũng như vậy nên mới có sự kiện có ông thầy cúng đến cúng thì bệnh
khỏi, mà có ông cúng không khỏi. Về vấn đề này có hai điều cần nói: 1.- Người bệnh
có nợ với ông Thầy cúng này từ quá khứ, nên cứ phải cúng liên tục thì bệnh mới
khỏi; mỗi khi cúng thì chắc chắn gia chủ phải trả lễ bằng tiền hoặc vật chất rồi,
và khi đã trả hết nợ mà phước báo của người bệnh không có thì có cúng gì nữa
cũng không khỏi, mà khi phước báo có thì Thầy chưa đến cúng mà bệnh đã khỏi.
2.- Người bệnh này có cả nghiệp trộm cắp trong quá khứ nữa thì đến thời điểm
này của cải phải tiêu tán cho đến khi hết nghiệp thì mới hết tán của. Qua câu
chuyện chữa bệnh ở trên Bố Mẹ cũng nhận thấy rằng đó là do nhân quả nghiệp báo
từ quá khứ mà đến nay phải thọ chịu -Nếu con người mà không tạo những nghiệp lành
từ kiếp này đây, thì mai sau cũng sẽ chịu những hậu quả đau khổ. Con cũng nói
thêm về nhân quả. Một người mà có tính sân hận, cái tính này ngày một to lớn
thì khi chết đi phải trãi qua nhiều kiếp đau khổ, đến khi được làm thân người
thì hình thể xấu. Nhân quả nghiệp báo chi phối tất cả loài người nên con có kẻ
ra cũng không thể hết được. Có những bà đồng cốt họ không ở gần nhà mình thế mà
họ biết tất cả các đường đi lối về nhà mình và họ biết được những chuyện quá khứ
may rũi của nhà ta nữa. Ðó chính là bà đồng đó đã dùng tưởng thức (nhập vào trạng
thái tường này) để biết chuyện của người. Có thể giải thích thêm ở đây: Trong
thân chúng ta có 5 uẩn (còn gọi là thân ngũ uẩn). 5 uẩn này từ lâu luôn bị ngủ
quên, không ai đánh thức được. Khi một người bịnh bệnh thần kinh, tâm thần một
thời gian, sau khi ý thức hoạt động được trở lại thì lúc đó bà ta có thể biết
xem bói (nổi đồng bói ) do khi bị thần kinh luôn sống trong tưởng thức nên có
kích động đến tưởng thức là một uẩn trong 5 uẩn của thân -tưởng thức hoạt động
do đó bà ta có thể xem bói được. Ðể bà ta có thể nỗi đồng lên được thì bà ta phải
thắp hương khấn bái; do có sự khấn bái đó thì ý thức hết hoạt động và tưởng thức
trong thân được khởi động -họ bắt đầu xem bói. Cũng do có người đánh thức được
tưởng này hoạt động trong thởi gian ngắn hoặc dài khác nhau nên mới có người
xem được nhiều và cũng có người xem được ít. Và cũng phải do có sự tâm tưởng
trùng hợp giữa người xem bói và thầy bói thì thầy mới xem đúng được. Thực chất
của việc xem bói, nổi đồng thầy cúng, v.v... chỉ là những hiện tượng dối gạt
người đời để thu lợi, thu tiền về cho bản thân mà thôi, nên tốt nhất đừng có đi
xem bói làm gì mà tiền thì mất mà tật vẫn mang. Mỗi khi đi xem bói về chỉ thêm
lo lắng trong lòng, thân tâm không được an ổn, yên vui. Ðã phải mất tiền lại phải
thêm lo, như vậy có ai dại hơn người đi xem bói không ? Ðức Phật đã dạy rất rõ
ràng là hễ ai làm ác sẽ phải thọ lấy khổ đau, ai làm thiện sẽ được phước báo;
như vậy cứ đi xem bói để làm gì. Xưa cha mẹ của Ðức Phật có tạo nghiệp ác gì
thì ngài chỉ có khuyên đừng nên làm những việc đó, chứ đâu có nói Ngài cứu giúp
những việc làm ác đó. Thế mà đến nay ta lại đi tin thầy bói cúng được cho ta khỏi
hạn và phải chi xem sao mà giải được hạn thì con người trên trái đất này làm gì
có ai bị tai nạn, tai ương xảy đến vì họ đã giải hạn bằng sao, bằng cúng hình
nhân thế mạng rồi. Ðạo Phật là đạo được xây dựng trên toàn những điều thiện,
nên nó được dành cho tất cả mọi người trên thế gian này. Và duy nhất chỉ có những
người nào làm đúng theo những lời dạy đó thì mới có được lợi ích và những người
nào luôn có ý thức với lối sống ít muốn biết đủ là người đó có được cuộc sống
an lành và hạnh phúc nhất. Xưa Ðức Phật thường nhắc nhở mọi người phải luôn
luôn trau dồi tứ vô lượng tâm, đó là tâm từ, tâm bi, tâm hỷ và tâm xả. Trãi qua
thời gian quá dài con người thế gian và kể cả các vị sư ở chùa cũng đã quên mất
sự nhắc nhở này, nên đến nay con người chỉ chuyên tâm chạy theo ảo ảnh của hạnh
phúc có nghĩa là chỉ lo kiếm tiền của vật chất và khi kiếm được tiền thì cho đó
là hạnh phúc (thực ra con người kiếm được tiền thì rất là khó khăn và gian khổ
bởi được hay không còn phụ thuộc vào phước báo). Ðức Phật dạy hạnh phúc của con
người rất thực tế mà dễ đạt được hạnh phúc đó. Chỉ cần trong nhà cơm có đủ ăn,
áo có đủ mặc và có cuộc sống bình yên, vui vẽ, thân tâm luôn được thanh thản
thì đó chính là hạnh phúc chân thực, chẳng cần phải tìm hạnh phúc ở đâu xa, chẳng
cần phải lao tâm hao sức để làm ra 50 chục, 70 chục ngàn đồng để phục vụ cho một
bữa ăn thịnh soạn và cho đó là vui vẽ và hạnh phúc. Thực ra một bữa ăn đó có để
lại niềm vui gì đâu, nó chỉ là ảo giác dối gạt vị giác của ta mà thôi, và bữa
ăn đó trôi qua quá nhanh chóng - cả cuộc đời này con người đã ăn biết bao món
ăn nhưng có còn dư âm của vị ngon ngọt nào đâu vì thế tìm kiếm nó suốt cả cuộc
đời cũng chẳng nắm giữ nổi nó. Mặc dù biết được đó là ảo giác lừa gạt ta nhưng
ta cũng khó lòng mà từ bỏ được bởi thực phẩm đó rất cuốn hút và cũng là do thói
quen từ lâu đời của con người - chỉ có khi nào ta thấy như thật - sự ham thích
đó là nguy hại thì ta mới từ bỏ được. Ví dụ như ta khó từ bỏ việc ăn mì chính
(bột ngọt, bột nêm). Cuộc sống của con người là một trường đấu tranh không ngừng
nghĩ để tìm ảo ảnh của hạnh phúc - Nếu một người luôn luôn tự bằng lòng với
mình thì đó chỉ là cách ức chế lòng ham muốn để được an lành. Còn một người có
lối sống ít muốn biết đủ là biểu thị một ý thức do sự nhận biết được tâm ham muốn
là tâm khổ đau nên họ từ bỏ lòng ham muốn để hết khổ. Con người sinh ra ở đời
thì ai cũng có lòng tham cả, bởi vậy chẳng có ai nghĩ tới việc mình phải từ bỏ
tâm tham đó. Do đó tâm tham muốn ngày càng được huân tập nhiều lên, từ kiếp này
sang kiếp khác, do đó con người không thể thoát khỏi vòng khổ đau, chịu khổ đau
muôn kiếp không bao giờ chấm dứt. Phật Thích Ca ra đời và tìm thấy con đường giải
thoát cho con người là phước báu lớn nhất của loài người. Con người chỉ cần thực
hiện đúng lời dạy của Ngài là ngay liền có sự giải thoát, có cuộc sống an vui
thanh thản. Cuộc sống của con người luôn luôn chạy theo lòng ham muốn và làm nô
lệ cho lũ khát ái đó nên thành khổ đau. Cuộc sống của con người luôn luôn thay
đổi và hủy diệt, không để lại một chút tàn dư nào, nên sự khổ đau về thân xác của
con người cũng luôn thay đổi, lúc thế này lúc thế khác, nên con người thấy khổ
đau triền miên. Tất cả các vật ở trên thế gian này điều vô thường, nó không thường
còn mãi mãi nên con người thấy khổ đau. Con người bị ốm đau bịnh tật, mà người
khác không ốm đau hộ được nên con người thấy khổ đau. Người già, người bệnh,
người chết đều cảm thấy khổ đau và đạo Phật là nơi để con người tự cứu lấy mình
ra khỏi mọi sự khổ đau này. Một người mà quyết tâm tu hành để giải thoát thì
công cuộc tu hành khó khăn và gian khổ vô cùng. Bởi việc tu hành là phải từ bỏ
mọi dục lạc của thế gian là phải từ bỏ triệt để những thói hư, tật xấu của
mình; cuộc sống chân chánh của đạo là đời ngày một bữa cơm chay đi xin ăn, ai
cho gì ăn nấy, chẳng có đòi hỏi ngon hay dỡ; một đêm chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ
từ 22 đến 2 giờ sáng phải dậy để tu tập, v.v... Ngày nay ở các chùa các vị sư đến
với đạo Phật là họ cũng chỉ trốn chạy khỏi cuộc đời chứ họ không biết đường lối
tu hành giải thoát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét