71-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: THƯ GỞI BỐ MẸ/ 2
Phải có sự chiêm nghiệm nhận xét thì mới thấy lời
nói của Ðức Phật là đúng hoàn toàn - khi đã biết đúng thì đừng nên làm nữa, đừng
vì lợi nhuận đó mà mang lại khổ đau cho mình và mọi người. Ví như một người
chuyên làm nghề mổ lợn để bán thịt, ta nhìn bề ngoài thấy họ mua được xe máy
tivi, xây nhà xây tường - Nhưng thực chất bên trong tâm hồn họ lo lắng khổ sở,
luôn bị sợ hãi và tai họa luôn luôn đến với gia đình họ - gặp những khổ đau và
tai họa nhưng họ cũng chẳng hề hay biết gì. Và cũng chẳng hề biết sợ hãi trước
những nghiệp ác của mình, chỉ thấy cái lợi, cái ham thích mà không thấy cái khổ,
cái họa. Một người làm nghề trộm cắp về nuôi sống gia đình mình thì không những
chỉ riêng người đó bị khổ đau mà cả gia đình cũng phải chịu khổ đau vì những đồng
tiền bất chính nuôi cả gia đình này. Cuộc sống của con người có hai trạng thái
đó là đau khổ và hạnh phúc. Ðứng trước đau khổ thì ai cũng sợ hãi và trốn chạy
nó, ngược lại, ai cũng mong cầu được vui vẽ hạnh phúc (mọi việc cầu cúng cũng
chỉ là để mang lại hạnh phúc cho mình và gia đình) thế mà biết được nguyên nhân
của đau khổ là do sự cúng tế ác độc, sát hại sanh linh thế mà cũng chẳng có ai
chịu từ bỏ nó cả. Nghe và biết điều này Bố Mẹ có thấy buồn cười không? Cuộc sống
này phải tự mình cứu lấy mình bằng những việc làm thiết thực, bằng những lời
nói chân thật, ôn tồn và từ ái, và bằng những ý nghĩ trong sáng lành mạnh, thì
cuộc đời mới thấy hạnh phúc an vui. Bố Mẹ thấy được rằng cuộc sống này không thể
có sự phù hộ của đức Phật hay một đấng linh thiêng, hoặc một vị thần, một ông
thánh, một cô, một cậu nào cả. Ðức Phật hay thần thánh linh thiêng nào đó sẽ
không vì một nãi chuối, một thẻ hương mà phù hộ cho kẻ làm ác thoát khỏi tội lỗi,
các Ngài cũng không vì một quả lễ to, nhiều lời cầu xin khẩn thiết mà gia hộ
cho những kẻ đã từng làm cho người khác nghèo khổ được giàu có sung sướng. Nếu
có sự linh thiêng của việc cầu cúng thì con người ta chỉ cần bỏ ra một số đồng
bạc sắm sửa một quả lễ thật lớn, cầu cho thật thành tâm thì muốn gì phải được
cái đó chứ. Ðằng này con nhìn thấy những gia đình nào mà cầu cúng, điện thờ ...
lại là những gia đình chịu nhiều đau khổ nhất. Trên gia đình nhà ta và cả dưới
nhà anh Trang chị Hiển đều là nơi thờ đồng cốt. Bởi cuộc đời của Mẹ cũng như chị
Hiển đã phải chịu nhiều đau khổ nhiều tai ương nên phải nương nhờ vào cửa Ðiện
để an ủi nội tâm của mình, và cũng phải rất vất vã, lo toan để cúng bái cầu
mong cho cả gia đình nhà ta được hạnh phúc. Con rất hiểu rằng Mẹ chỉ vì lo cho
con cái mà chẳng hề quản khó ngại khổ để lo việc cúng lễ, cũng chỉ vì thương
con, thương cháu mà Mẹ có thể cáu gắt tức tối với Bố, với những người ngoài nếu
như họ động đến con mình. Sự thật thì trong một cộng đồng gia đình chỉ cần một
người khổ thì cả cộng đồng khổ, Mẹ khổ chúng con khổ; Bố Mẹ rầy rà, nói nhau
các con cũng lắng lặng buồn chán, ngồi nằm ủ ê.... Ðể cho các đệ tử của mình
thường nhắc nhở tâm mình và cũng là để nói về nhân quả, Ðức Phật dạy: "Ai
theo cái duyên nhân quả tạo ác là phải thọ lấy cái khổ". Vì thế, chúng ta
không dại gì đem khổ vào thân. Từ nay cái tâm ta phải bỏ xuống để được an vui
thanh thản. Có 10 điều thiện mà Bố Mẹ được nghe ở băng và ngược lại với thập
thiện là 10 điều ác mà người cư sĩ nào cũng phải giữ gìn 10 điều thiện và ngăn
ngừa diệt trừ 10 điều ác thì mới có cuộc sống an vui hạnh phúc Viết đến đây con
lại nghĩ đến anh chị con, ai cũng chỉ mãi mê kiếm tiền, kiếm sống, và cũng
trong quá trình làm ăn đó đã tạo ra bao ác pháp để rồi cuộc sống đau khổ mà
không hề hay biết. Ví như có thể vì ham chất chứa tiền của mà lở có một người để
sơ sảy bị mất thì người kia sẽ mắng mỏ, tức tối. Lúc đó gia đình là địa ngục,
Cũng do thiếu phước duyên nên chẳng có ai được nghe những lời thiện pháp mà Ðức
Phật đã dạy đó. Nếu không được gặp những lời của Ðức Phật thì cuộc đời còn phải
trôi lăn đau khổ biết chừng nào. Con người ta khi hết phước thì họa sẽ đến. Nếu
không biết tạo phước cho lâu dài thì cuộc sống toàn khổ đau. Ðức Phật còn chỉ bảo
cho các đệ tử của mình và mọi người trên thế gian biết rằng: "Nguyên nhân
đau khổ của con người là do lòng ham muốn và muốn chấm dứt khổ đau là phải từ bỏ
lòng ham muốn đó". Từ bỏ cái tâm ham muốn là từ bỏ cái này cái khác vật nọ
vật kia, v.v.... Từ bỏ mà không mất gì hết, có nghĩa là có nhiều vật chất mà
không làm nô lệ cho vật chất. Có như vậy thì nội tâm mới được thanh thản an lạc
và vô sự. Loài người do lầm chấp các pháp thế gian là thật có, các pháp là chỉ
chung cho tất cả các sự vật, sẽ đem lại hạnh phúc cho họ khi họ được đầy đủ. Vì
sự lầm chấp này, họ ôm giữ khư khư không chịu buông bỏ ra, do thế, ác pháp càng
tăng trưởng, thiện pháp càng suy giảm, con người đau khổ lại càng đau khổ hơn.
Ví dụ như mấy ông cho vay nặng lãi ở xã ta - họ cứ tưởng họ được sung sướng nào
ngờ họ đầy những khổ đau và đến khi không thu được nợ về nữa lại càng khổ đau
hơn. Ví như Bố luôn luôn giúp đỡ mọi người nếu có sự mất mát gì cũng không bị
khổ đau như họ và có sự tự an ủi ngay trong lúc đó. Ví như Mẹ chẳng có bao giờ
phải cất giữ tiền thật là quá sướng bởi chẳng bao giờ phải lo mất mát hoặc hao
tốn. Ðấy chính là sự giải thoát thế mà Mẹ lại không biết và cho đó là khổ. Ở Tu
Viện này, thời gian trước cũng có nhiều người đến hỏi Thầy Phương Trượng về thế
giới siêu hình (đó lá ma, thần thánh, đồng cốt, v.v...). Con cũng xin ghi lại một
số lời hỏi - đáp để Bố Mẹ cũng được biết. Thực ra con cũng không muốn trình bày
lại những lời giải đáp đó bởi chắc gì Mẹ đã tin đó là sự thật. Mà cũng không
riêng gì Mẹ mà tất cả các tôn giáo trên thế giới và cả khoa học hiện đại nhất
cũng không thể giải thích nổi một số hiện tượng xảy ra - không thể giải thích nổi
có ma hay không. Chỉ riêng có đạo Phật mới dám khẳng định rằng không có thế giới
siêu hình và chỉ có những người đã vượt qua cảnh giới vô hình đó mới thấy rõ được.
Ðiều này có nghĩa là người đó phải nhập được chánh định. Trên thế giới hiện nay
có lẽ mới chỉ có duy nhất một mình Thầy Phương Trượng ở đây nhập được định này
- Thầy đã từng nhập định vài ba tháng mà không cần ăn uống gì, khi xuất định vẫn
khỏe mạnh bình thường. Có người hỏi có ma hay không? Ðức Phật đáp: - "Khi
cái cây chặt đi rồi cái bóng của nó có còn không?", có nghĩa là khi cái
thân này còn là còn thấy được cái bóng của nó, khi cái thân này mất đi thì
không còn gì gọi là ma nửa. - Không có ma sao con đi đêm con cảm thấy rờn rợn
như có người đi đằng sau mình và đôi khi có người còn nhìn thấy cả ma nữa. Thầy
đáp: "Những cảm giác và hiện tượng đó đều do tâm mình đang sống trong tưởng
tri, do đó tưởng ấm hiện ra khiến cho chúng ta thấy có như vậy". Có một
nhà sư người Việt Nam, ở mỹ về đây nhờ Thầy chỉ bảo cách thức để giải trừ cái
tâm bệnh của mình, đó là cứ mỗi khi ngồi thiền thì lại thấy ma quỷ hiện về phá
rồi không tu hành được. Thầy Phương Trượng dạy: "Nên lo xả tâm, ly dục ly
ác pháp chứ đừng ngồi ức chế, vì ức chế tâm nên dễ sanh các loại ma tưởng. Mỗi
lần ngồi thiền mà thấy ma thì đứng dậy đi kinh hành thì sẽ khỏi." Cũng do
từ thế giới tâm tưởng này của mình mà có người ngồi thiền thì như lên đồng nhập
cốt, tự xưng là ông nọ, bà kia, cậu này, cô khác, nói ra những lời trên trời dưới
đất.... Thầy có giải thích rằng con người sống trong dục vọng (còn ham thích
nhiều thứ), khi ý thức của họ không được hoạt động thì tưởng tâm dục hoạt động
rất mạnh. Ðây chính là ma, là đồng, là cốt... Như vậy Bố Mẹ sẽ hiểu rằng ma,
cô, cậu là do tự tâm mình lưu xuất ra chứ không phải là có một cô cậu nào nhập
vào mình được. Ví dụ: Trong các cửa điện có tiết mục rất vui vẽ đó là hầu đồng.
Khi ông thầy cứ đọc lời cúng, đánh đàn gõ chuông, và người hầu đồng cứ thả tâm
hồn theo tiếng đàn, lời cúng đó; khi đó ý thức của người hầu đồng sẽ dần dần
không hoạt động (một người gọi là nhẹ bóng là người ý thức không vững vàng) thì
tưởng thức người này hoạt động; người đó múa chân, múa tay nói cười, quát nạt,
hút thuốc uống rượu đủ hết. Do có sự tập luyện thường xuyên này nên có người mới
chỉ nghe có tiếng đàn, cầu cúng ngã nghiêng là muốn nổi đồng ngay rồi. Những sự
kiện đồng bóng đó con cũng thấy nó quá rõ ràng vì ngày xưa con đã từng học thần
quyền và thần quyền này cũng là một môn pháp tưởng như là đồng cốt. Lời thề
nguyện của môn phái này có nhiều điểm thiện, nhưng đường lối học hành thì chỉ
chuyên dùng có tưởng thức mà thôi. Và đến ngày nay con mới hiểu một người mà
chuyên sống trong tâm tưởng thì trí tuệ một ngày một u tối. Khi chết đi có tái
sanh trở lại làm người đầu óc cũng bị ưu mê, học hành chẳng đi đến kết quả gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét