70-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: THƯ GỞI BỐ MẸ/ 1
TÂM NGUYỆN CỦA
NGHIÊM XUÂN TRƯỜNG THƯ GỞI BỐ MẸ
Kính gởi Bố Mẹ. Hôm nay con viết bức thư này về hỏi thăm sức khỏe của Bố Mẹ và cũng là để trình bày những hiễu biết của con về một tôn giáo có từ cách đây hơn hai ngàn năm - đó là đạo Phật, do đức bổn sư Thích Ca Mâu Ni là đấng giáo chủ. Con trình bày những hiểu biết của con để Bố Mẹ cũng được hiểu biết như con, để mang lại cho gia đình nhà ta cuộc sống an vui, hạnh phúc thật sự. Về anh chị ruột của con chẳng có ai có được phước đức như Bố Mẹ đó là đã được nghe những lời thiện pháp trong những cuốn băng mà con đã mang về cho Bố Mẹ nghe. Và trong gia đình nhà con cũng chẳng có ai quan tâm hết lòng như Bố Mẹ đối với con - Ân tình này con biết làm sao cho kể hết được. Cũng do có sự quan tâm đó mà Bố Mẹ cứ luôn phải lo lắng cho công việc làm ăn của vợ chồng con. Sự long lắng đó cũng làm cho Bố Mẹ khổ sở nhiều. Gia đình nhà con có chú Ba là người hay quan tâm tới mọi người và con cháu nhất - Chú cũng được nghe mấy cuốn băng đó, chú cũng chỉ nhận xét rằng đó là những lời thiện có sự phân tích khoa học và cụ thể. Con nghĩ rằng nếu chỉ hiểu biết và để đó mà không có những hành động cụ thể giống như những lời dạy trong băng đó thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân và gia đình mình. Ví như một người cha dạy con: "Con phải chịu khó học vào để mà thi vào đại học cho đạt kết quả". Người con thấy đúng quá nhưng chẳng chịu thức khuya dậy sớm để ôn tập bài vỡ. Như vậy người con đó chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân mình, gia đình và xã hội. Những lời dạy trong băng đó là một nền đạo đức cao đẹp và thiết thực nhất cho loài người. Những lời dạy đó là những lời mà cách đây 2543 năm chính từ kim khẩu Phật Thích Ca Mâu Ni dạy cho các hàng cư sĩ (cư sĩ là những người theo Phật nhưng còn ở trong gia đình của mình) để các đệ tử của Ðức Phật có được cuộc sống hạnh phúc ngay trong hiện tại và cũng là để các đệ tử của mình tránh đi những rũi ro tai họa về sau này. Phật Thích Ca Mâu Ni là một nhân vật có thật, trước khi đi tu hành Ngài là một hoàng tử con một vị vua giàu có bên nước Ấn Ðộ - do nhìn nhận ra cuộc đời có nhiều khổ đau từ nhiều góc độ, ngoài quyết đi tìm con đường giải thoát cho mình và cho mọi người, Ngài đã giữ khổ hạnh tột cùng trong sáu năm trời để từ bỏ lòng ham muốn của mình (đối với tất cả của cải tài sản vật chất danh lợi của mình, v.v... ). Ðể từ bỏ lòng ham muốn, suốt 6 năm trời, Ngài ngày chỉ ăn một bữa, ngủ vài tiếng đồng hồ, ngày đêm miệt mài tu hành không chán nãn. 6 năm đó thân hình Ngài chỉ còn da bọc xương - rờ da bụng có thể nắm được cột sống. Khi xã ly và đoạn dứt được lòng ham muốn đó trí tuệ của Ngài được phát triển một cách tột bậc mà không có một người thứ hai nào sánh kịp. Chính do từ trí tuệ siêu việt đó mà Ngài đã phát hiện ra nhiều chân lý nhiệm mầu, mà loài người không thể biết được - Và ngài đã dạy các chân lý đó cho các tu sĩ để giải thoát cuộc đời mình và dạy cho các cư sĩ để các cư sĩ làm theo, thực hành theo để mang lại hạnh phúc chân thực cho gia đình mình và cho xã hội. Cuộc sống vốn có quy luật tự nhiên nhưng có thưởng có phạt rất chính xác, không hề sai sót một mãy may - Ðó là quy luật nhân quả. Ngày trước con cũng chỉ hiểu một cách đơn giản nhân quả là ai trồng cây gì thì hưởng trái cây đó. Do chỉ hiểu như vậy và để ở đó mà không có sự suy tư quán xét thường xuyên nên nó không mang lại lợi ích gì cho con và cho mọi người cả. Vì không thấu hiểu cho kỷ càng cho nên không hề biết sợ hãi trước những việc làm ác của mình mà chỉ có nghĩ rằng mình khéo che đậy thì không có ai biết được. Sự thật thì dù có không ai biết đi chăng nữa nhưng nhân quả, nghiệp báo cũng đưa đẩy để phải trả hết những nhân ác (hoặc thiện) đó thì nó mới thôi không gây tai họa (hoặc may mắn, nếu nghìệp thiện) nữa. Những tai họa, hoặc may mắn chính tự nơi mình gây ra mà loài người không hề hay biết mà chỉ biết đỗ tại số phận - Khi nói đến số phận thì con người phải chết cứng trong danh từ đó mà không thể thoát ra được - Sự thực thì số phận là không thực có. Số phận chỉ dành riêng cho những ai không biết cách để tự cứu lấy mình mà thôi. Nếu số phận có thực thì con người cứ để cho số phận trôi lăn như vậy chứ cần gì phải cứ làm lụng cực khổ, cần gì phải đến hôm tối lửa tắt đèn mà thấy công việc vẫn chưa xong. Vì có những tai họa hoặc may mắn đưa đến mà loài người không biết từ đâu đem lại nên phải gắng cho nó cái tên là số phận. Con người ở đời không phải do tình cờ hay ngẩu nhiên mà tai họa đến hay may mắn đem lại mà tấc cả điều do nhân ác hoặc thiện đã tạo ra từ trước; khi thời tiết nhân duyên đủ thì nó mới tác thành hậu quả. Con người ta sinh ra là do nhân quả và khi chết đi lại trở về với nhân quả để tiếp tục tái sanh (gọi là luân hồi) do vậy mà có những người rất là hiền lành tử tế chịu khó làm ăn cả một cuộc đời thế mà họ phải chịu biết bao tai họa như là bệnh tật, tai họa tử vong và làm ăn cực nhọc đó cũng chẳng thấy khắm khá nên được - Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Ðức Phật biết ngay đó là do những việc làm ác từ đời sống quá khứ của nguòi này, mà đến bây giờ họ phải chịu lấy hậu quả này. Khi cha mẹ nhìn thấy một người bị bệnh suốt cả cuộc đời, hoặc tai nạn tử vong thì cha mẹ hiểu rằng đó là do quá khứ trước họ đã từng làm cho người khác khổ đau cùng cực. Cũng như vậy có những người sống được một đời sống rất dài, 80 - 90 tuổi, nhưng cũng có người mới sanh ra đã phải chết rồi. Ðó là do nhân không giết hại chúng sanh nên họ được tuổi thọ rất cao - và cũng chính vì nhân giết hại chúng sanh mà họ bị bệnh tật, tai họa. Nhưng vì loài người không thấy rõ được điều đó nên cứ mặc tình sát sanh, bàn tay đẩm máu biết bao con lợn, con trâu con bò con gà, con cá, v.v... Và có những bàn tay đẩm máu bao nhiêu con người. Nói đến đây thì Bố Mẹ lại nghĩ ngay rằng thế thì còn ai dám làm ruộng nữa, bởi làm ruộng là phải diệt trừ sâu bọ và cả những loài chim chóc phá hoại mùa màng nữa. Chính vì cuộc sống không thể tránh khỏi kiếp nợ vay đó nên bất cứ ai sinh ra ở đời này thân thể đều phải mang bệnh tật. Cũng chính vì muốn giảm đi sự khổ đau cho loài người mà Ðức Phật khuyên các cư sĩ là đừng làm nghề sát sanh hoặc đừng có lấy những xát thịt của chúng sanh như thịt gà, lợn, cá cua ốc, v.v... để làm đồ cúng lễ cầu phước thì sẽ không được phước mà chỉ mang họa thêm cho gia đình và bản thân mình mà thôi. Ví như gia đình có gặp chuyện rầy rà hoặc cải lộn nhau đó là họa đấy. Cũng trong thời đức Phật còn tại thế có rất nhiều những tôn giáo như họ thờ cúng thần lửa, thần mặt trời, cúng tế chư thiên, cúng tế thần tài, thần lộc để các vị thần này phò hộ, để gia đình nhà họ được sung sướng, để các vị thần này gia hộ cho họ tai qua nạn khỏi,... Do những mong muốn đem lại hạnh phúc cho bản thân và gia đình như vậy, họ đã giết cả 100 con dê hoặc cả 100 con lợn cho một buổi cúng tế đó. Ðức Phật nhìn thấy cảnh tượng này và Ngài biết rằng việc cúng lễ như vậy chỉ tạo thêm nghiệp ác cho họ và họ sẽ lại càng bị khổ đau hơn - Ðộng lòng từ bi Ðức Phật đến khuyên các gia đình này: "Các ông không nên cúng tế như vậy mà chỉ nên cúng tế với sự thành tâm của mình cùng với đồ cúng chay và hoa quả, làm những việc lành, sống có đạo đức không làm khổ mình khổ người". Nhờ những lời dạy này mà nhiều gia đình không còn mang xác thịt của chúng sanh để cúng lễ nữa và họ dần dần chiêm nghiệm thấy cuộc sống có đỡ khỗ đau hơn. Do đó tâm họ cũng yên ổn và tin rằng kiếp sau mình sẽ không còn chịu những quả khổ mà mình đã ngưng, không gây ra nữa. Cũng có nhiều gia đình họ không tin, họ cứ bảo thủ ý kiến của mình là cứ phải cúng tế như vậy mới đúng cách thức, mới đúng đường, đúng lối do truyền thống từ xưa để lại, phải làm theo tục lệ. Chính vì không hiểu nên bản thân và cả gia đình họ gặp nhiều chuyện rủi ro. Kiếp sống của con người là nghiệp thiện ác tái sanh luân hồi chứ không có linh hồn đi luân hồi. Luân hồi ở đây phải hiểu là những hành động thân, khẩu, ý trong những việc làm thiện hay ác mà tạo ra nghiệp. Nghiệp cứ mãi tiếp tục tái sanh chứ không phải là có cái thân hay cái tâm này tái sanh. Do muốn cho các đệ tử của mình thoát khỏi khổ đau và mang lại hạnh phúc cho gia đình, Phật dạy: "đừng có sát sanh mà hãy thương yêu các loài vật như con mình, đừng có tự mình làm khổ mình và cũng đừng có làm khổ người, đừng có tà dâm, đừng có trộm cắp, đừng có nói dối và đừng có uống rượu". Bố mẹ thử nhìn xem những gia đình nào mà làm những điều cấm trên thì cuộc sống của họ có được an vui hay không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét