Thứ Hai, 20 tháng 2, 2023

55-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN CỦA H.N.H. PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY, NIỀM HY VỌNG CỦA CON NGƯỜI/ 5

 

55-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN CỦA H.N.H. PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY, NIỀM HY VỌNG CỦA CON NGƯỜI/ 5

Người tu sĩ bậc Thầy tâm linh, tu tập như thế nào đó để các người Phật tử như đã nêu ở trên cúi đầu tôn vinh bái tụng. Cái giường ngồi thiền của Chơn sư chỉ là một mặt đá lõm thế mà một Giáo sư đương đại: "Xin phép cho con ngồi để lấy cái đức". Ðó là sự tôn vinh sâu kín của một nhà trí thức với một tu sĩ minh triết. Minh triết có từ giới luật, A-La-Hán có từ giới luật và giới luật là con đường chân chánh để đến vô thượng Ðạo. Những ai nói mà không hành giới luật thì tu vĩnh kiếp vẫn là ông Thầy tu tầm thường không có phát sáng trí tuệ gì cả. Chỉ có những vị dám cả gan nhìn lại quảng đường mà mình đã đi qua, biết nhìn những người đi trước mình tu pháp môn ấy do sai pháp, hay vì đường lối tu đã biến dạng mà tham sân si trong mình và người còn bén rễ sâu thì mới mạnh dạn đi tham kiến tìm Chơn Sư, sứ giả thực sự của Như Lai để tham vấn và hạ mình tẩy gội những tà tưởng ngã mạn lâu đời, để hoá xác làm Phật. Như Sư Ðại Ðức Thích-GiácThiện trả y lại Giáo Hội rồi ngược dòng Nguyên Thủy Chơn Như vậy. Có một lần tham vấn với một Thầy Tối Thượng Thiền (vì tôi hỏi Thầy tu pháp môn gì Thầy nói: Thầy tu Tối Thượng Thiền.) Tôi hỏi: (Nhân ngày Thầy về thăm nhà): - Ðức Phật dạy pháp môn Giới-Ðịnh-Tuệ phải không Thầy? - Ðó là Tiểu Thừa chấp Giới Tướng. - Vậy Tối Thượng Thiền tri vọng không theo vọng. Thầy hạ thủ công phu thế nào? - Ðã Tối Thượng rồi thì đi biết đi, ăn biết ăn, khát uống, ngay chơn tâm kiến tánh thành Phật. - Thế à! Tu Tối Thượng Thiền sướng quá hén! Lâu lâu vọng tưởng quê nhà nhớ cha mẹ về thăm, chắc năm mươi năm sau gặp lại Thầy quả đạo chắc chẳng có gì tiến bộ. - Cười. Ông Thầy giận và rủa tôi coi chừng nghiệp khẩu. Lạ chưa nói thiệt thà thương Thầy không hết nữa mà nghiệp cái nỗi gì! Vậy những người làm bại hoại chánh pháp của nhân loại sẽ phạm vào điều mấy? Khoảng mấy? Có đoạ địa ngục không? Khi chết nằm rên hư hư đó hả? Lòng tôi thương Thầy tôi nói tế nhị, tôi thẳng thắn đúng bái phục, sai thì can gián. Cái Chánh đạo quang minh của Ðạo Phật là tất cả những tâm hồn minh triết gặp nhau trong bình đẳng tuệ tri. Không bán đứng linh hồn cho giáo chủ "Không có thế giới vô hình mà chỉ có nhân quả luân hồi". Trong thế giới bao la vô tận không có ai cai quản mà chỉ có nhân quả tương tác tạo ra đất, nước, lửa, gió, cây cỏ, thú, người, trời, Phật. Thân thể loài người, muôn vật có vô lượng tỷ tế bào, có những chức năng hoạt động trong đó, tinh vi, khéo léo và vi diệu làm sao. Ðó là lý tiến hoá của muôn vật và không ngừng phát triển để thích ứng với môi trường. Nơi nào tăm tối đói khổ vô minh đó là địa ngục. Nơi nào có trí tuệ, có đạo đức sống thanh thản ấm no hạnh phúc đó là Tịnh Lạc Thiên Ðàng. Thế nên qui luật của Ðạo hay Ðời, chúng sinh sống theo thiện pháp, giới luật, pháp luật từ đó phát triển tinh hoa trí tuệ, lột xác vô minh để có một đời sống không oan trái, không chìm đắm luân hồi đau khổ. Mỗi kiếp sinh ra trong thế gian được mang thân người là một may mắn thứ nhất, do kiếp trước không làm điều ác đoạ. Chín tháng mười ngày nằm trong bụng mẹ là chín chữ cù lao ân đức của mẹ, có khi ra đời khó khăn mẹ phải chịu mỗ xẻ để đem con ra, mẹ phải mê mang mấy tiếng đồng hồ, tỉnh lại mẹ mới được gặp mặt con thơ chào đời, rót vào con những giọt sữa yêu thương, nhìn con thơ đầy đủ các căn, giây phút đi sông, đi biển có một mình nguy khốn, đã biến thành ngày vui nhất trong đời của mẹ, của cha, của ông của bà. Bé thơ chào đời cái may mắn thứ hai là được gặp ông, bà, cha, mẹ phúc hậu, hiền đức biết nhân quả thiện lành. Ðiều may mắn thứ ba quan trọng được gặp ngay Chánh Pháp, gặp thầy giỏi có đạo đức đào tạo năng lực trí tuệ để từ đó là hạt nhân cần ích cho xã hội. Chánh pháp, Chơn Sư sẽ giúp chúng ta biết rõ những thứ nào là vô minh, những thứ nào là trong sáng, con đường nào có hạnh phúc, con đường nào sẽ kết tạo đau thương. Ban tặng cho ta một chân lý là khổ hay vui chính tại nơi mình gây ra, không có một Ðấng Toàn Năng nào thưởng phạt hay bắt ta phải làm nô lệ, khuất phục, chúng ta chỉ biết cúi đầu trước đạo lý chân chánh. Trong thế giới dày đặc vô minh và khổ đau, ai có chánh pháp, có công lý sẽ có niềm vui bất tận, giống như con cá biết nơi đó là lưới câu, bẩy hang, gian hiểm nhào vô là bỏ mạng. Nhưng ai cho mình cái biết: đó chính là Thầy, Cô, ông, bà, cha, mẹ, Chánh Pháp Mâu Ni. Nương những tinh hoa tư tưởng và tự giáo dục chính mình phát triển trí tuệ. Có trí tuệ mới hiểu được những kỳ bí của Gen, của thần kinh, của thức và phương pháp để trở thành thánh nhân., siêu nhân. Ðó là cứu cánh cuối cùng của nhân loại, của mỗi chúng sinh trên hành tinh. Khổ dường như là một qui luật dành cho con người, mà nguyên nhân của nó là do lòng phàm, tính thiếu nhân ái, v.v... nên mới có ra. Vậy để giảm thiểu tối đa khổ xin đừng làm khổ cho nhau, hãy "nhẫn nhục, tuỳ thuận, bằng lòng", hãy bình đẳng kính trọng lẫn nhau, giúp đở lẫn nhau vì đó là trách nhiệm của nghĩa vợ chồng. Ðây chính là từ bi hỷ xã của Ðức Phật. Phá vở vô minh sẽ có ngay mái ấm hạnh phúc, sẽ sống trong Thiên Ðường, ngoài ra chỉ là những Thiên Ðường tưởng tượng, bâng quơ, ru ngủ, lừa dối mà thôi. Ở Tây Phương thơm nức sen hồng, đường cát vàng óng mịn như tơ, có lá sen xanh tạc tượng, tên người chỉ cần niệm Phật vô niệm sẽ được rước vãng sanh về quê hương Tịnh Ðộ. Chúng ta phải hiểu đúng như thế này: Bình minh là sự nhô lên ánh sáng tình thương nhân ái, toả khắp núi sông, đại địa cho rừng lá xanh thơ, cho biển ngàn đủ đầy chất sống, hướng tâm đến một tương lai tràn đầy hạnh phúc. Buổi hoàng hôn mặt trời ngủ im lìm trong thức trí mênh mang hạnh phúc, bằng lòng với những niệm giác, hành chơn của suốt một ngày mà mình đã làm được trong mỗi suy tư. Thất giác chi là bảy lan can báu chắn che niệm ác: "Tuỳ Kỳ tam tịnh tức Phật độ tịnh". Phương Ðông và Phương Tây là hệ quả chuyển dịch của trái đất. Ðọc câu : "Niệm Phật thời phải ráng niệm cho rành" thời phải biết cho rằng quê hương Tịnh Ðộ không có ở đâu xa mà chỉ có nơi những người biết thoát ra cho được, xã cho xong lòng tham, tánh sân, tâm si. Si mê cuồng tín, si mê linh nhiệm, si mê ức chế tâm, si mê tưởng chứng bên ngoài, si mê cảnh giới Tây Phương tưởng khi mà đang đứng trong cõi đời này ta làm khổ biết bao người, khi mà chúng ta chấp chặc tôn giáo chúng ta là số một, pháp môn của chúng ta là tuyệt vời. Chúng ta thường thần thánh hoá với các bạn về hào quang toả sáng của những người niệm Phật được Ðức Di Ðà rước. Vậy lịch sử thân thế Ðức Di Ðà thuộc người giống dân nào? Ngày tháng năm sanh trước công nguyên? Hay sau công nguyên? Thế giới Cực Lạc nó nằm ở hành tinh nào? Cách địa cầu chúng ta bao nhiêu năm ánh sáng? Chẳng qua là một bài pháp huyền phương tiện nén vọng niệm của các Tổ sau này lập ra. Chúng ta không sống vào thời Ấn Quang Ðại Sư nên tạm căn cứ vào sách vở và để cho các bậc Cao Tăng bình luận. Chứ từ ngài Thích Thiền Tâm, Thích Trí Tịnh, v.v... trong thế kỷ này chúng ta chưa nghe báo chí, cơ quan truyền thông nói về hào quang phát sáng có Ðức Di Ðà đến rước.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...