53-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN CỦA H.N.H. PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY, NIỀM HY VỌNG CỦA CON
NGƯỜI/ 3
Họ đang muốn hiểu biết thực sự về Phật Giáo
Nguyên Thủy. Họ muốn được truyền dạy hết nghề về sự thành tựu Tam minh. Ðường Về
Xứ Phật là chiếc phao nối liền giữa hôm qua và ngày nay, vén màn vô minh, thắp
sáng trí tuệ chân chánh cho con người, cho Việt Nam và thế giới. Cái cần của Ðường
Về Xứ Phật là mỗi chúng ta phải phân biệt cho rõ ràng những lời Phật dạy được
giải trình cặn kẻ qua ngòi bút có Tuệ Chứng. Những lời dạy chân tình không dấu
nghề gì cả, cho không bản quyền với chánh niệm rằng: "Chẳng lẽ ngồi nhìn
thiên hạ tu sai, hành sai đau khổ" không thấy Ðạo Bồ Ðề. Dùng trí tuệ làm
sáng tỏ lại Phật giáo chân chánh dĩ nhiên những lố bịch trong Phật giáo đương đại
sẽ lòi ra nguyên tướng trạng. Ðiều này những người còn nặng vô minh kiết sử cho
là thấy lỗi người đó là một sai lầm lớn lao. Lẽ ra những kẻ cả gan ẩn dương
nương Phật, sống nghinh ngang thất hạnh, vi phạm giới luật phải được trị tội và
phải trả lời trước toà án lương tâm, trước qui luật Ðạo đức, trước bá tánh mê
tín đã đưa tiền cho các ông Tăng ngồi mát xơi bát vàng, không có thời biểu tu tập.
Ðọc Ðường Về Xứ Phật chúng ta càng thấy mình phải năng nổ hơn nữa. Biết hỗ trẽn
và rất đồng cảm với những người tu tập hôm nay. Lỗi không phải ở họ mà lỗi ở chỗ
không may mắn gặp ngay chánh pháp của Phật, chưa gặp người thạo nghề tu và truyền
dạy hết nghề. Ðường lối tu tập hôm nay như một Linh mục đã nói: "Từ bến
giác đi về bờ mê". Người tu sĩ hôm nay thạo nghề đời hơn là nghề Ðạo. Ni
cô ngồi xe ôm không ngượng nghịu tí nào ôm eo ếch nam nhân. Mặc áo ni cô mua
bán dịch vụ ngay cửa chùa. Thầy tu ăn mặc xoa-siêu, tay nâng niu cặp táp như
ngài Thứ trưởng, như cậu công tử nhà giàu hách dịch. Ðó là những hình ảnh sa đà
nết hạnh của tu sĩ. Nói lên điều này tôi biết quí vị sẽ chê ông Phật ngày xưa
thật là thô kệch, lỗi thời không cho quí vị ngồi xem phim trên mồ hôi nước mắt
của muôn vạn nông dân nghèo khổ. Phải ngoảnh lại xem có biết bao em học sinh
nghèo cần tiền để tiếp tục học lên cao; còn biết bao nông dân nghèo thiếu vốn;
hàng triệu triệu Phật tử thừa phước hữu lậu giàu có thay vì giúp cho những triệu
triệu Ông Tăng Bà Ni nhí nhãnh, hãy hướng về phục vụ cho chánh pháp chân chính,
cho kẻ nghèo, cho quê hương, Tổ quốc. Lắng nghe tiếng hò trên sông chiều quê buồn
mùa nước lũ "Bìm bịp kêu nước lớn ai ơi, buôn bán không lời chèo chóng mỏi
tay" sao mà nó sầu vời vợi trong tận sâu thẳm tâm hồn. Ở một nước nào mà mỗi
mỗi người dân ai có công việc ấy, cặm cụi chí thú làm việc trí óc, lao động, chấp
hành nội qui, có sự hỗ trợ vững vàng ổn định trên mọi lãnh vực: khoa học, thông
tin, chuyên môn, đối tác, dịch vụ, nhất định sẽ cường thịnh. Nước nào mà có rất
nhiều kẻ rãnh việc ngồi quán cà phê bàn cúp FIFA cá cược, nhậu nhẹt, nhảy đầm
trong một xứ sở còn lắm khó khăn tụt hậu và có lắm nhà tu xềnh xoàng Ðời chẳng
ra đời, Ðạo chẳng ra đạo đó là một kết quả di hại cho đất nước. Chê Ðức Phật lỗi
thời chấp Giới Tướng, vậy nơi quí vị tôi xin hỏi quí vị có nhóm lên trong đầu
ánh sáng trí tuệ sâu mầu giải thoát hay chưa qua một lộ trình bốn, năm mươi
năm? Hay kết cuộc là một ông Tăng Già lú lẫn hôn mê đi vào cõi Thiên thu chôn
vùi trí huệ. Vô lượng Phật tử chúng tôi mấy mươi năm theo Ðạo vẫn phàm phu thấp
hèn, biết pháp môn gì đâu mà thực hành, may gặp được Chơn sư quay lại diện kiến
bờ giác. Chúng tôi luôn khởi động máy tâm xả trừ vọng hoặc, xét lỗi và xấu hỗ về
lỗi lầm, đẩy lùi lỗi lầm và cầu xin được chỉ lỗi để được xứng đáng vào hàng Nhập
Lưu tứ chúng. Mong sao có hằng hà sa số tu sĩ tu chưa chứng đạo chớ khá dạy người
sai giới Phật, chớ muốn hơn Phật bày vẽ pháp tu vay tiền bá tánh. Ðạo Phật vốn
cần ở trí tuệ, chứ không cần chùa to lớn đẹp tựa cung đình, không cần nệm êm,
máy lạnh. Vì sao, vì như thế sẽ vô ích tiền của bá tánh ngoan Ðạo, tắt mất con
đường giải thoát của sinh chúng trầm luân. Phật tử chúng ta cần nên hiểu tột ý
Tổ về lời nói "Không thấy lỗi người" vì nó ở một bối cảnh khác, vì
trong lúc đó nếu thấy lỗi của họ ắt phải bị họ hại. Ngũ Tổ đã dạy Lục Tổ lánh nạn
không thấy đó sao? Ngày nay cũng vậy họ bảo đệ tử thu gom Chánh pháp, đốt Chánh
pháp, hay bảo đệ tử trả lại Chánh pháp cho Phật, vì sợ người đệ tử khi thông
Chánh pháp sẽ thấy ra kẻ hở của họ, danh vọng của họ sẽ bị thiêu rụi. Họ dạy
thiện ác lộn xà ngầu, dạy đệ tử Thiền tưởng, Thiền kiến giải, mờ mịt lý trí, rốt
lại thầy lẫn trò chẳng thấy gì, cả cái lỗi của chính mình, của người tu Phật
giáo hôm nay. Cái nhân Thiện xưa nay kết quả vẫn là Thiện. Tu ức chế suốt cả đời
không làm chủ được Tham, Sân, Si. Xã tâm, hướng tâm, buông ác ắt có an vui đó
là sự thật. Trung thần dẫu có chết vẫn làm rạng rở sử xanh. Chánh pháp có sáng
rở hay không chính nhờ những bậc Cao Tăng đắc Ðạo vui trong Tứ Thiền, Tam Minh,
Niết Bàn an lạc. Có rất nhiều tâm hồn thanh khiết Quay về Chánh pháp chính là
nhờ cái Dũng của cư sĩ phàm phu dám đấu tranh với ác Tăng, hạ bệ mê tín xằng
xiêng, những tình tang hát xướng dục lạc trong chốn Thiền môn nghiêm tịnh. Ngọn
đèn sáng với biển xanh mát tịnh, cộng với ánh trăng treo vằn vặc giữa đêm sâu,
là hơi thở muôn đời thanh an hiền dịu... Ngọn đèn trí tuệ bừng sáng cuối thế kỷ
hai mươi là sự thu ngắn lộ trình cho muôn vạn trái tim trên bước về an vui dứt
khổ. Mỗi chúng sinh tự đi trên con đường Tuệ ấy sẽ tránh khỏi những cuồng tín
viễn vông hoang tưởng. Mỗi chúng sinh sẽ biết rõ phương pháp thực hành xã,
buông, ly dục. Ðức Phật nói "Chỉ còn một chút dục dính trên đầu móng tay sẽ
không có giải thoát". Chơn sư nói: Còn phạm lỗi, còn sống phi giới luật, bẻ
giới tức là dính dục, dục còn làm sao vào Sơ Thiền??? Vậy thời chỉ cần sửa lối
sống lại trong môi trường thanh tịnh thì những buộc ràng làm sao trói được.
Ngày nào còn dục còn trạo hối, còn lợi dưỡng vô liêm sĩ thì ngày đó còn Thiền
tưởng, còn bơ vơ trong cõi vô định và còn mãi mãi những người Phật tử đáng
thương dầm mưa, dãi nắng hộ nuôi. Thiểu dục tri túc, không tiền bạc, không có tịnh
xá để dịch vụ, thì đâu có khổ, đâu có gieo nghiệp lực. Từ Sơ Thiền đến Tam
Minh, mọi nghi vấn sâu nhiệm nhất được Ðường Về Xứ Phật giải đáp cụ thể, thỏa
đáng mọi tâm cơ. Tôi thấy đây là điều kỳ diệu của thế kỷ hai mươi và là một hạnh
phúc vô biên cho những nhà trí giả tu học Phật và cũng là những nhức nhối khó
chịu cho những tâm hồn vẫn đục hết phương tẩy gội. Người nghiện rượu nặng khó
xa lìa rượu, vì tế bào và ý thức của thần kinh thực vật vốn dĩ đã ghiền, dù họ
biết rằng nhậu nhẹt luôn tuồng sẽ tổn hại tế bào não, giảm sức nhớ, tổn thương
gan, là thiếu trách nhiệm, có lỗi với gia đình và xã hội, và họ đã hoàn toàn bất
lực trước sức hút của dục. Do vậy đã làm người thì ngay thực tại cuộc sống phàm
phu thế gian chúng ta phải có trách nhiệm với chính mình, phải chuẩn bị tiền của,
phải có trách nhiệm với con cái, phải chịu trách nhiệm với xã hội. Khi những đứa
con mình đi vào đời phải đem lại những thành đạt cho gia đình, xã hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét