51-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN CỦA H.N.H. PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY, NIỀM HY VỌNG CỦA CON
NGƯỜI/ 1
Tác giả H.N.H 26 - 01 - 2001 Nhân một người bạn
lầm nhận Bộ Ðường Về Xứ Phật là thấy lỗi người đã khơi nguồn hứng thú trong
tôi. Tôi chân thành biết ơn bạn. Một vị Cao Tăng đã dạy cư sĩ: "Việc người
chớ móc chớ moi Hãy treo gương thiện mà soi lấy lòng" và chúng ta hãy nghe
Ngài bày tỏ nỗi lòng: "Buồn thay cho lũ ác tăng Làm trò dối thế cho hư đạo
mầu" hay là : "Thầy Chùa như thể cây sơn Ngoài coi bóng láng trong thời
mối ăn" Hai câu thơ trên Ngài khuyên người cư sĩ tu thân, khẩu ý. Bốn câu
thơ phần dưới không phải là việc moi móc, mà chính vì Ngài đau lòng cho buổi Phật
pháp suy đồi. Những sứ giã Như Lai phá giới lại chính là những kẻ đã biến Phật
Giáo trở nên tệ hại nhất trong lịch sử Phật Giáo đương đại. Có những Chùa sữa uống
thừa mứa phải nhờ đến chó uống tiếp, chớ nào phải đâu có lòng từ bi đối với
loài vật là những chúng sinh tội nghiệp. Ðạo Phật là bóng mát hạnh phúc vĩ đại,
là ngôi Pháp bảo vun bồi Tuệ Phật chảy vào xã hội để xã hội nhìn nhận rằng ngôi
Pháp bảo ấy rất cần thiết cho cuộc đời về tính cách thanh cao, trong sạch, siêu
mầu và những người tu sĩ ấy xứng đáng nhập vào dòng Thánh là đệ tử Ðức
Thích-Ca. Từ góc nhìn đó chúng ta biết rằng Giới luật Phật rất cần cho lý tưởng
ly dục ly ác pháp, làm chủ ý thức, làm chủ nghiệp lực và Giới sẽ giúp TU SĨ được
có những cái nhìn trân trọng từ phía bá tánh. Có những CƯ SĨ tốt bụng nói lên
những điều tác tệ làm chướng duyên cho sự nghiệp giải thoát? ... Những người CƯ
SĨ phát hiện ra trong ánh mắt những người TU SĨ PHÁ GIỚI thường có những đóm lửa
oán hận hơn là nhìn lại thực tại hoang phí lý tưởng giải thoát. Họ ỷ lại vào
tính vị tha, tính giác ngộ của Ðức Phật. Ðạo Phật phải được hiểu là Ðạo đức Giới
luật. Khi mỗi người phải thông hiểu và tự trọng phẩm chất đạo đức của cá nhân
mình thì chính cá nhân mình sẽ được hạnh phúc. Từ chân lý đầy tính giải khổ, đầy
tính thánh thiện, nhất là không làm khổ cho mình và cho cộng đồng, được tích cực
thiết lập trên nền tảng nhân quả thiện rồi kết quả chung cùng là làm chủ nhân
quả, chấm dứt đời sống khổ. Phật dạy pháp môn xã ly thường tục trong nội tâm,
nhắc tâm, hướng tâm thực hành trong đời sống và chính ngay những thời khắc độc
cư yên tịnh. Những chân lý mà Ðức Phật từ bi giáo dạy như Bát Chánh Ðạo, Tứ Diệu
đề, Tứ Như-ý-Túc, Giới - Ðịnh - Tuệ, ... là những pháp hành cụ thể để có đời sống
tránh khổ cụ thể. Nói "Ác Tăng", nói Phật Giáo chuyên sơn phết bóng láng
bên ngoài nhưng là thứ dõm bị "mối ăn", đó không phải là hũy báng,
không phải là cách bắt cầu cho hậu duệ vô đạo đức khinh chê tăng sĩ một cách vô
ý thức. Ðó không phải là thấy lỗi người mà đó chính là lương tâm của bậc chứng
ngộ. Ðó là giải thích, xoa dịu những phẩn nộ của hàng tỷ người trên thế giới về
sự biến chất của Phật giáo hôm nay. Ngày xưa, thuở giới luật nghiêm trọng có
bao giờ chúng ta thấy một tu sĩ sắc phục Phật đi chợ mua sắm như người đời, bởi
vì đã có những người hy sinh đời mình phụng sự cho Ðạo pháp, họ vẫn để tóc mặc
áo lam ngày đêm quên mình giúp tăng ni rãnh rang độc cư tu tập sớm đắc quả
thánh. Không thấy lỗi người nhằm để tâm không phóng dật, để tâm ngăn ác diệt ác
đẩy lùi những chướng ngại pháp đó là pháp tu tinh tấn của những tu sĩ chân
chính. Nhưng muốn chấn chỉnh Phật Giáo ô nhiễm và hỗ tương cho những tu sĩ chân
chánh, tẩy trừ Tăng tặc cho nên những nhà Phật-Tuệ có kinh nghiệm chuyên môn phải
đau lòng nói lên một sự thật về sự xem thường giới luật của tu sĩ hôm nay, vì
các ngài biết rằng không có giới luật thì những người ở trong ngôi nhà Phật
giáo chỉ là những thành viên ô hợp trong đại gia đình Phật Giáo. Tiếng nói của
các ngài tuy có hơi trể nhưng những âm ngữ ấy rất cần thiết bảo lưu. Cái nhân
không giữ giới nên cái quả phải tác tệ. Thỉnh thoảng ở một đại viện danh giá lại
có chuyện ni cô đi hút thai, nhà Sư lại có con đó là thông tin có thật, nó làm
choáng váng những người cư sĩ hồn nhiên thanh khiết, những cư sĩ thuần thành
thì tỉnh mộng vì biết rằng mình bị lợi dụng, mình cuồng tín. Khi đi thu thập những
ác pháp nơi thế gian nhất là trong lãnh vực Phật giáo tôi thấy niềm tin của
mình bị chao đảo. Tôi tỉnh mộng và khóc cho đến vở mộng. Tôi biết ra rằng khi
thiếu đạo đức những tu sĩ đó là những kẻ làm hao tổn tiền của bá tánh, làm mất
sự thanh nghiêm trong sạch của Phật Giáo. Không làm gương cho đời. Ở ngoài đời
khi nghe một Giám đốc tín dụng cá độ thắng sáu bảy mươi triệu, và những ai muốn
vay phải biết phép nói nhỏ, nghệ thuật về thủ tục đầu tiên, những vị quan thanh
liêm, những người dân lương thiện người ta đã thấy xấu hỗ trong lòng. Khi những
giá trị đạo đức bị suy sụp từ những người tu sĩ không giới luật nhan nhãn trước
con mắt xã hội, thì sẽ có rất nhiều những đứa con bất hiếu với cha mẹ; họ đỏ
đen, cá độ thua hàng chục triệu bên cạnh người mẹ già đôn hậu còng lưng bán từng
rỗ rau nhỏ, từng bó huệ, từng bó bạc hà. Họ bị vợ con chưỡi là phải. Họ làm khổ
vợ con, họ bội ơn những người bạn lành muốn lôi họ ra khỏi con đường đen tối khổ
đau. Họ tôn vinh những kẻ nham hiểm, những cái ác đang cám dỗ họ. Họ khổ sao họ
không nghi vấn từ đâu là nguyên nhân làm khổ họ và họ phải hướng tâm thường dặn
dò tâm hãy đoạn tuyệt nó, hằng hướng tâm ngăn chặn ác nghiệp, qui y thiện pháp
của tâm mình để có một đời sống thanh thản, hiếu thuận với cha mẹ. Khổ do chính
mình tạo và không ai ngoài chính mình diệt bỏ, sửa sai. "Ði cho biết đó biết
đây" còn tôi đi cho lòng tỉnh biết dày vò khổ đau. Tôi có một người bạn
lâu năm học Phật. Hôm ấy gặp tôi anh ta nói: - Trong Pháp Bửu Ðàn có dạy
"Không thấy lỗi người". Ðạo Phật giống như xã hội tùy căn cơ mỗi người
chọn cho mình một lối đi. - Anh đọc kinh mà chấp lầm như thế thì thực sự chưa
hiểu được ý của Tổ Huệ năng. Cái lợi thế của Tổ là nhờ dốt nên không có duyên đọc
những bộ sách tưởng giải của quí học giả tưởng tượng ra Phật Di-Lặc bụng phệ mặc
áo hở hang, tưởng luận Quan Âm Bồ Tát, hý giải Tế Ðiên Hoà Thượng nát rượu, thịt
cá bê bết. Tổ Huệ Năng là một minh hoạ của Pháp trên tâm xã tâm, ngay thân
buông xã tột cùng, bất động tâm định trước mọi bất công ngã mạn, khoe khoang thức
ấm khổ trược của đồ chúng, trong đó có một đại đệ tử của Ngũ Tổ đầy kho Phật học
là Thần Tú. Do đó Tổ Huệ Năng dạy: "Không thấy lỗi người". Chữ lỗi ở
đây là tâm còn tranh giành chức vị lục tổ, lửa tham, sân, si chưa nguội lạnh. Vậy
không thấy lỗi là lời dạy thâm thúy, không nên lầm lẫn với sự dẫm chân xăn tay
áo đi theo những pháp môn ngoại đạo qua hình thức Phật giáo. Ngày xưa tu trầy
da tróc vẩy khá lắm mới được Yết Ma, Giáo Thọ, Hoà Thượng, cao lắm đến Tổ Minh
Ðăng Quang vẫn là Ðại-Ðức. Ngày nay do câu "Không thấy lỗi" nên rất dễ
dàng thông qua về lỗi đại giới, về lỗi vi phạm Giới Tăng Tàng, ít chú trọng đến
oai nghi tế hạnh chỉ chú trọng ở sự phong chức. Ở tịnh thất nọ tu pháp Di Ðà có
lẽ tu pháp ức chế sao đó mà trong tịnh thất sáng loà ánh sáng của chiếc ti vi
đang tường thuật về trận thi đấu của Real Madrid và LaZio, thế mà cũng Thượng
Toạ đường hoàng ngồi xem phim, xem bóng đá tỉnh bơ. Còn nói Phật Giáo giống như
xã hội lại càng không đúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét