50-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: TÂM NGUYỆN CỦA DIỆU TỊNH XIN CHO CON MỘT LỜI DẠY CHÂN THẬT
Kính thưa Thầy
và Cô Diệu Quang, Con là một Phật tử ở Tiền Giang, pháp danh là Diệu Tịnh đã được
cô Út cho con về đây tu học lần đầu tiên, không chuẩn bị nên đã vô phép mượn giấy
bút của Cô Út và kính gửi đến Thầy và cô Út thưa trình và học hỏi. Tuy tu học mới
được ba ngày, nhưng tâm con cảm thấy nhẹ nhõm và an ổn vô cùng, dẫu không là
bao nhiêu, nhưng đó cũng là một chút giải thoát phải không thưa Thầy và Cô? Con
đã có chồng và hai đứa con, sự vướng bận đó con cũng hiểu, con tự nhủ con sẽ, xả,
ly, dần dần những gì mà con xả được vậy có được không thưa Thầy. Với tâm mong
muốn đến với pháp Phật hoàn toàn và với ân đức của Thầy và cô Út xin cho con một
lời dạy chân thật với những dòng chữ xúc động ngoằn ngoèo này xin gởi đến Thầy
và lời chúc dồi dào sức khỏe để hướg dẫn chúng con đi xa hơn nữa. Con của Thầy
và cô Út, Diệu Tịnh Chơn Như, ngày 15-3-2001 Kính gởi: Diệu Tịnh Là một cư sĩ,
con còn biết bao nhiêu gia duyên phải làm, đó là một bổn phận đạo đức làm người
con ạ! Nhưng không phải vì thế mà các con không thể tu tập được. Ðạo Phật đến với
mọi con người thì bất cứ trong hoàn cảnh nào, hễ là con người muốn tìm đường
thoát khổ của cuộc đời thì vẫn có pháp môn để cho các con tu tập. Thứ nhất đạo
Phật dạy các con sống một đời sống đạo đức làm người không làm khổ mình khổ người.
Thứ hai đạo Phật dạy các con làm Phật nghĩa là làm chủ sự sống chết và luân hồi.
Hôm nay là ba ngày con tu tập làm Phật, con có biết không? Ngày xưa Phật ăn
ngày một bữa không ăn uống phi thời, sống không nhà cửa, không gia đình, đi xin
ăn, sống đơn giản, sống độc cư, trầm lặng, không nói chuyện với ai cả, tâm hồn
thanh thản, an lạc và vô sự, nhưng có một việc mà đức Phật làm đó là luôn luôn
cảnh giác lúc đi, lúc đứng, lúc nằm, lúc ngồi đức Phật đều quan sát trên bốn chỗ
thân, thọ, tâm và pháp để đẩy lui các chướng ngại pháp trên đó. Nhờ thế từ ngày
này sang ngày khác tâm đức Phật không còn phóng dật. Ðức Phật đã thành Phật.
Trước lúc nhập niết bàn Ngài di chúc lại kinh nghiệm này: Ta thành chánh giác
là nhờ tâm không phóng dật. Hôm nay con về đây là tu tập sống làm Phật, dù chỉ
thời gian quá ngắn ngủi, nhưng con vẫn thấy mình làm Phật thật sự, vì bao nhiêu
chuyện trần ai con đều trúc bỏ ngoài cổng chùa. Nếu con thật sự muốn tu tập thì
con tìm thấy ngay liền sự giải thoát đó, còn nếu con không trút bỏ, dù bất cứ
con ở nơi đâu -cảnh thiên đàng hay cực lạc- thì nó vẫn là địa ngục trong con,
con khó mà tìm thấy con đường giải thoát của đạo Phật; sự tu tập của con chỉ
còn là hình thức mà thôi. Vì thế đức Phật đã dạy cư sĩ các con hãy tu tập Thọ
Bát Quan Trai, một ngày làm Phật đấy con ạ! Phải tự thắp đuốc lên mà đi, chính
con con phải đi con đường đó, không ai đi thay cho con được. Chúc con tu tập xả
tâm tốt. Kính thư, Thầy của con

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét