34-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: TRỞ VỀ ÐẠO PHẬT/ 2
Tôi không còn bị chướng ngại hoặc bị các ác pháp
cám dỗ bằng bất cứ hình thức nào và chẳng còn biết sợ hãi mọi điều gì cả, tuy rằng
tôi chưa chuyển được toàn diện nhân quả. Ðể trả lời câu hỏi thứ tư : Sự giải
thoát đó có phải của Ðạo Phật hay không? Kính thưa quí vị! quí vị hãy vui lòng
đọc lại các Kinh điển Nguyên Thủy của Ðạo Phật, rồi nghiệm lại đời sống của Ðức
Phật và đời sống của chúng tôi. Ðời sống của Ðức Phật: • Ăn ngày một bữa, không
ăn uống lặt vặt phi thời. • Ngủ ít. • Không có của cải, châu báu, ngọc ngà, tiền
bạc và cũng không có chùa to, Phật lớn sang đẹp. • Sống lấy gốc cây làm giường
nằm, chết dưới gốc cây. Hiện giờ chúng tôi cũng sống như vậy: không ăn uống lặt
vặt phi thời. Nhà ở bằng cây tầm vông, vách bằng liếp đan và nếu đủ duyên chúng
tôi sẽ sống trong hang núi và cũng chết dưới gốc cây như Ðức Phật. Ðó là lối sống
của Ðức Phật và lối sống của chúng tôi đều giống nhau. Cho nên quí vị không thể
nào nói rằng chúng tôi tu sai pháp Phật được. Phần làm chủ thân tâm thứ hai
cũng rất cụ thể. Ðức Phật tuyên bố trước mọi người còn ba tháng nữa ta sẽ nhập
Niết Bàn. Ðiều này Ðức Phật đã giữ đúng lời hứa. Chúng tôi đã nhập được Tứ Thiền
phá được thọ tịnh chỉ đươc hơi thở, cho nên chúng tôi cũng làm được điều này
khi chúng tôi muốn dứt bỏ báo thân. Kính thưa quí vị! Chúng tôi có làm khác Ðức
Phật hay không? Ở đây quí vị không thể nào viện một lý do gì bảo rằng chúng tôi
tu sai pháp Phật được. Xưa Ðức Phật đã làm được điều gì thì bây giờ tôi cũng
làm được như vậy. Tuy rằng tôi không giảng Kinh, thuyết pháp như các Thầy khác
nhưng tôi thân giáo bằng hành động thân, khẩu, ý bằng sự sống của tôi để hướng
dẫn người qua kinh nghiệm bản thân của mình hơn là ngôn ngữ. Vì sự hướng dẫn
này theo tôi nghĩ là thực tế và cụ thể hơn. Trên đường tu theo Ðạo Phật tôi tu
hành như vậy không còn sợ sai trái với Ðạo Phật và không còn sợ mọi ảnh hưởng của
các tôn giáo khác đang đồng hóa Ðạo Phật. Kính thưa quí vị Phật tử! Khi nghe
tôi nói đến đây, quí vị nên nghỉ xả hơi một chút để ngồi suy ngẫm những gì tôi
đã nói ra có đúng hay sai. Nếu quí vị thấy có điều sai thì xin quí vị cho biết
thêm những ý kiến để tôi chứng minh những lời Phật dạy, khiến cho quí vị không
còn nghi ngời nữa. Bây giờ chúng ta tiếp tục lại câu chuyện còn đang dở dang.
Sau khi đã được trả lời những câu hỏi mà bấy lâu nay quí vị đã từng ôm ấp trong
lòng, hằng chờ đợi đến ngày ra thất của tôi. Nay quí vị đã được giải bày thông
suốt. Nhưng tôi biết chắc quí vị còn một điều muốn thưa hỏi, đó là con đường
thiền Ðông Ðộ mà Thầy chúng tôi (Hoà Thượng Thanh Từ) đã ra công triển khai và
chấn hưng suốt 24 năm nay, kể từ năm 1970, cho đến nay, quá trình thời gian rất
dài. Nhưng nhìn lại trong đó không thấy có kết quả gì thì mọi người cũng phải
nghi ngờ, thời gian là một xác chứng cụ thể của con đường thiền đó, mà không chứng
minh được, do đó quí vị phải có một mối nghi trong tâm là đúng, nhưng còn e ngại
chưa muốn hỏi tôi, tôi hứa sẽ giải nghi cho quí vị nếu có đủ thì giờ bằng không
chúng ta phải chờ một dịp khác. Bây giờ chúng ta trở lại vấn đề. Kính thưa quí
vị Phật tử! Nãy giờ quí vị đã suy ngẫm những gì tôi đã nói, tôi xin nhắc lại,
quí vị đã biết rằng ai là Thầy của quí vị thì người đó sẽ dẫn dắt quí vị trên
đường tu theo Ðạo Phật mà không hề sợ lạc lối. Tôi xin hỏi quí vị một lần nữa,
Thầy của quí vị là ai? quí vị cứ trả lời xem, đừng dựa vào huyền sử 33 vị Tổ sư
Thiền Ðông Ðộ và Trung Hoa, vì đó là sự dựng lên những trang sử không có thật của
người sau. Kính thưa quí vị! Nãy giờ quí vị không trả lời là vì quí vị còn dè dặt,
để tôi trả lời thay cho quí vị. Kính thưa quí vị! Cứ theo kinh sách Nguyên Thủy
thì Thầy của quí vị không phải là chúng tôi. Chúng tôi là những con người bằng
xương bằng thịt như quí vị, chúng tôi cũng không được Ðức Phật chỉ định làm người
thừa kế dẫn dắt quí vị trên đương tu theo Ðạo Phật. Cho nên quí vị đừng nương tựa
theo chúng tôi tu hành. Nương tựa theo chúng tôi tu hành sẽ có nhiều điều bất lợi
và khó khăn cho quí vị: 1.- Chúng tôi không phải là người thừa kế của Ðạo Phật,
vì thế quí vị không đủ niềm tin đối với chúng tôi. Khi quí vị nghe người ta nói
xấu chúng tôi, cho chúng tôi tu hành không đúng Ðạo Phật, tu theo ngoại đạo thì
chừng đó quí vị còn đủ niềm tin đối với chúng tôi chăng? 2.- Thời điểm hiện giờ
Phật Giáo suy thoái. Người tu sĩ Phật Giáo đắm danh hám lợi, lòng ganh tị nhỏ
nhen ích kỷ hẹp hòi và tinh thần tỵ hiềm cao độ. 3.- Pháp môn tu hành của Ðạo
Phật hiện giờ đã bị lẫn lộn nhiều pháp môn của ngoại đạo khó phân biệt tà
chánh. 4.- Các bậc Tôn túc đi trước tu hành sai, người sau không dám sửa đổi sợ
Thầy Tổ buồn phiền. Thầy chúng tôi là Hòa Thượng Thích Thanh Từ tu thiền, Hòa
thượng Thiện Hoa là Thầy bổn sư nhưng không vừa ý. 5.- Lòng người còn ham danh
đắm lợi ham mê sắc dục không muốn rời xa 5 thứ dục lạc của thế gian (danh, lợi,
sắc, thực, thùy). 6.- Ðời người còn lạc hậu, nặng lòng mê tín, thường cầu khẩn,
bái lạy, tụng kinh, niệm chú, lấy uy lực chư Phật làm chỗ nương tựa tu hành,
không tự cứu mình. 7.- Ham mê thần thông, bùa chú linh hiển, tin chuyện quá khứ
vị lai. 8.- Lòng người bây giờ thiếu thành thật, thường dối Thầy, dối Tổ, dối
mình và dối người khác. 9.- Ham danh học thức cao, chạy theo cấp bằng này, cấp
bằng nọ. 10.- Những bậc chân tu không xu hướng chính trị bên này bên kia thì bị
cô lập. Do 10 điều trên đây quí vị không nên theo tôi tu hành vì rất khó khăn
cho quí vị và cho tôi. Vả lại theo tôi tu hành đông đảo chắc chắn sẽ để lại một
trang sử Phật giáo không tốt đẹp. Xưa Huệ Khả bị giết, Lục Tổ Huệ Năng bị hành
thích, gần đây Tổ Sư Minh Ðăng Quang bị bắt cóc mất tích, ông Ðạo nằm Nguyễn
văn Thế bị ám sát bắn chết tại chùa. Kính thưa quí vị Phật tử, người Thầy của
quí vị chính là Giới Luật. Giới Luật là người thừa kế của Ðức Phật và đã được Ðức
Phật chỉ định trước giờ nhập Niết bàn. Chính chúng tôi tu học cũng từ Ông Thầy
Giới Luật mà có được như ngày hôm nay. Vậy quí vị hãy trở về nương tựa nơi ông
Thầy Giới Luật của quí vị đi. Ðừng nương tựa vào ai hết dù bất cứ ông Thầy nào,
họ là những con mọt kinh sách, chẳng có một chút kinh nghiệm gì trên đường tu tập.
Họ chỉ nói bằng miệng mà cuộc sống tu hành chẳng có kết quả gì. Họ đâu biết rằng
kinh sách hôm nay là do tam sao thất bổn, có nghĩa là ba lần sao chép làm cho
Kinh mất gốc, không đúng lời Phật dạy. Kính thưa quí vị, vả lại còn do tưởng giải
của người sau thêm bớt quá nhiều theo kiến thức hiểu biết của họ rồi cho rằng
đúng, do đó họ đã làm lệch lạc con đường tu hành của Ðạo Phật ở đời sau. Họ
không dám tu giới luật, lúc nào cũng tìm cách tránh né viện cớ này cớ kia hoặc
chạy theo con đường phá giới, phá oai nghi tế hạnh của Ðạo Phật. Tóm lại chẳng
ai chịu nghe Ông Thầy Giới Luật nên tình trạng Phật Giáo mới ra nông nỗi này. Họ
dám bẻ vụn Giới Luật, biến Phật giáo thành Thần Giáo, ông Phật thành ông Thần.
Hiện giờ Chùa là nơi cúng bái cầu siêu, cầu an, cầu tài, cầu lợi, xin xăm bói
quẻ, cúng sao giải hạn, coi ngày giờ tốt xấu, dựng vợ gả chồng,... Vì thế chùa
là nơi mê tín dị đoan. Họ dám bẻ hỏng Giới Luật, biến chùa thành Nghĩa địa nhà
mồ vì tư lợi nhỏ mọn cá nhân để Phật tử tới lui cúng bái và giỗ chạp làm tuần,
làm tự, cúng vongm tiễn linh lúc nào cũng ồn náo; biến chùa thành nơi phục vụ
mê tín cho những người Phật tử còn lạc hậu. Họ dám bẻ hỏng giới luật và giáo
pháp của Phật, biến chùa thành khu du lịch để làm nơi ăn chơi của Phật tử, của
khách hành hương tham quan du ngoạn. Bắt Tăng, Ni phục vụ cơm nước để được lòng
Phật tử, được cúng dường. Họ dám bẻ hỏng Giới Luật biến chùa thành chỗ tổ hợp
buôn bán làm tương, làm chao làm đủ mọi thứ nghề nghiệp, biến Tu sĩ thành công
nhân sản xuất gia dụng, còn đâu những thì giờ để tu hành thật là phí uổng một đời
người. Họ dám bẻ hỏng Giới Luật biến chùa thành cửa hàng ăn uống, bắt Tăng Ni
phục vụ, còn gì thể thống đạo đức của người tu. Họ chỉ biết có tiền, có lợi mà
không thấy việc làm của họ đúng hay sai. Họ dám bẻ hỏng Giới Luật biến chùa
thành nông trại, tu sĩ thành nông dân để có miếng cơm manh áo hằng ngày không
đúng tư cách của người tu sĩ. Họ lấy gương Bách Trượng một ngày không làm một
ngày không ăn sách động tu sĩ lao động để xây dựng chùa to Phật lớn như cung
đình, lao tác quần quật như con ong và như vậy còn gì là đời tu của tu sĩ. Họ
dám bẻ hỏng Giới luật biến chùa thành cơ quan từ thiện xã hội, nay kêu đoàn Phật
tử này quyên góp tiền bạc và đồ vật gia dụng đi cứu tế chỗ này, mai kêu đoàn Phật
tử khác quyên góp tiền bạc và đồ vật gia dụng đi cứu tế chỗ kia. Họ đâu biết rằng
bổn phận của họ là lo giải quyết sanh tử trước mắt thì Phật Giáo mới còn, chứ
đâu phải làm việc này; việc này là của người cư sĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét