33-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: TRỞ VỀ ÐẠO PHẬT/ 1
BÁC SĨ TRÍ &
ÐỨC TÂM (Ghi chép theo băng giảng của Sa Môn Thích Thông Lạc)
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Trước khi tôi kể lại sự tu hành trong ba năm nhập thất xin quí vị cùng tôi niệm hồng danh Ðức Phật. Trước là để tưởng nhớ công ơn của Người đã chịu bao nhiêu gian nan khó khổ và còn phải dày công tu tập trên đường tìm chân lý giải thoát. Người đã chứng nghiệm được sự giải thoát nơi thân tâm của mình, rồi mới đem dạy lại cho chúng ta. Nhờ thế ngày nay chúng ta mới có đường lối tu hành chân chánh. Bây giờ quí Phật tử chắp tay lên cùng tôi niệm Phật ba lần. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật (3 lần). Niệm Phật xong xin quí Phật tử chắp tay lại, đem cả lòng thanh tịnh không còn chút bợn nhơ của thế tục kính cẩn chào nhau. Ðó là chúng ta, những người con Phật phải thể hiện đức hạnh trong muôn ngàn đức hạnh của Ðạo Phật. Bắt đầu quí vị chắp tay lên, mắt hướng về tượng Phật cúi đầu chào nhau. Hôm nay là ngày ra thất của tôi sau ba năm nhập thất tu hành (ba năm nhập thất là ba năm làm gương cho chúng tu tập chứ tôi đã tu hành xong). Kính thưa quí vị Phật tử! quí vị đã không ngại đường xá xa xôi, dành những thì giờ quí báu, cùng bỏ những công ăn việc làm để huân tập về đây với lòng chân thành ngưỡng mộ sự tu hành của tôi và cũng để tìm hiểu pháp môn tu hành của tôi có kết quả hay không? Và kết quả ấy có lợi ích trong đời sống thiết thực của con người hay không? Sự giải thoát kết quả mà tôi đã tu tập có phải là sự giải thoát của Ðạo Phật hay không? Ðể trả lời những câu hỏi thắc mắc trên đây của quí vị tức là tôi kể lại sự tu hành của tôi và chính cũng là giải toả được mối nghi ngờ trong tâm của quí vị. Kính thưa quí vị Phật tử! Từ lâu quí vị đã hướng thân tâm của mình về Phật pháp, từng đi chùa lễ phật, tụng kinh, bái sám, từng đi nghe thuyết giảng kinh sách, từng để tâm nghiên cứu học hỏi giáo pháp của Ðức Phật, với một lòng chân thành. Nhưng quí vị rất đau lòng và nghi ngờ Phật pháp vì tận mắt quí vị đã thấy, tai quí vị đã nghe các bậc chân tu mà quí vị đã từng gặp trong cuộc đời của mình. Các vị ấy là bậc Thầy Tổ của quí vị, đã từng hướng dẫn cho quí vị biết Phật pháp, biết tu học Phật pháp, đã từng chỉ dạy cho quí vị biết cách thức tu tập như: niệm Phật, niệm chú, tụng kinh, ăn chay, ngồi thiền, làm các điều lành và còn dạy cho quí vị biết thiền quán xả tâm, tham thiền nhập định theo thiền Ðông Ðộ, thiền Yoga. Mỗi vị đều đem hết khả năng tu học của mình chỉ dạy cho quí vị để quí vị đạt được sự giải thoát. Nhưng khi ra đi các vị ấy không giải thoát, phải chịu đau khổ trên giường bệnh, nhức nhối khổ sở trong các cơn đau, mệt mỏi thở chẳng ra hơi, hay lẫn lộn quên trước, quên sau khi tuổi già sức yếu. Suốt cuộc đời quí vị Phật tử đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh trạng đau lòng của Thầy Tổ mình, giải thoát đâu không thấy, chỉ thấy toàn một sự đau khổ, thì làm sao quí vị không nghi ngờ Phật pháp được? Ngược lại những gì quí vị đã học trong kinh điển nói về các Tổ và các Thiền sư tu như thế nào mà khi chết được tự tại làm chủ sanh tử luân hồi mà thế mà hiện giờ thì không thấy có vị nào chết được tự tại, hay đây chỉ là huyền thoại để lừa bịp người sau chăng? Kính thưa quí vị Phật tử! Bây giờ chúng ta dừng lại ở chỗ này và trở lại vấn đề chính của buổi nói chuyện hôm nay. Ðể trả lời câu hỏi thứ nhất: Pháp môn tu hành của tôi là Pháp môn nào? Xin trả lời, tôi tu hành theo pháp môn Giới, Ðịnh, Tuệ của Ðức Phật. Trước khi chưa tu, là một tăng sinh đang học Phật pháp, tôi đã từng học qua những lời di chúc của Ðức Phật. Lời di chúc là lời dạy sau cùng của Ðức Phật trước khi Ngài nhập Niết bàn. Lời di chúc thứ nhất Ðức Phật dạy: "Này các Tỳ kheo, các con hãy lấy Giáo Pháp và Giới Luật của ta làm Thầy và làm chỗ nương tựa để tu hành vững chắc khi ta nhập Niết bàn". Lời dạy này tôi ghi khắc mãi không quên và không bao giờ quên ông Thầy của chúng tôi là Giới Luật, là chỗ nương tựa vững chắc cho sự tu hành của chúng tôi ngày mai. Lời di chúc thứ hai Ðức Phật dạy: "Giới Luật còn là Phật còn tại thế, Giới Luật mất là Phật mất". Lời dạy này cho thấy hình ảnh Giới Luật là hình ảnh của Ðức Phật, nên tôi nghiêm khắc mình trong Giới Luật không để vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào. Tôi lấy đó làm giai đoạn tu hành thứ nhất của mình. Lời di chúc thứ ba: Ta thành Chánh giác là nhờ tâm không phóng dật, các pháp lành đều nhờ đó mà sanh, các Tỳ kheo hãy nhớ lấy mà tu tập. Lời di chúc thứ tư đó là lời di chúc không lời, khi nhập niết bàn, Ðức Phật nhập từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền, nhập đi nhập lại tới ba lần rồi mới chịu nhập niết bàn. Kính thưa quí vị, ở đây Phật muốn nhắc nhở người sau phải ráng công tu tập thiền định này đừng bao giờ tu tập thiền định nào khác. Vì trong cuộc sống của chúng ta hiện giờ, trong thời Ðức Phật và cũng như ở ngày mai vậy, có biết bao nhiêu thứ thiền mà chẳng có thiền nào đưa chúng ta đến giải thoát được thân tâm và chấm dứt sự tái sanh luân hồi. Cho nên Phật chỉ định có thứ thiền này mới làm chủ được sanh tử, tự tại bỏ báo thân chấm dứt được tái sanh luân hồi mà thôi. Vậy xin quí vị Phật tử hãy lưu ý chỗ này. Khi nhập xuôi nhập ngược ba lần xong, thì Ngài nhập Tứ Thiền xả bỏ báo thân, nhập niết bàn. Thể theo những lời di chúc này tôi tu tập ngày đêm không biết mệt mỏi, ốm đau, quyết không bỏ giờ tu suốt ba năm trời trong thất chịu từng đắng cay gian khổ để chiến đấu với tạp khí thói quen tật xấu với nghiệp lực quá nặng nề, với tâm tham ái, dục vọng dẫy đầy. Nhiều khi tôi tưởng chừng không thắng nổi. Nhưng với sự bền lòng, kiên cường, gan dạ, dũng cảm quyết liệt tôi đã chiến thắng thân tâm của chính mình và chứng nghiệm được sự giải thoát của Ðạo Phật. Ðể trả lời câu hỏi thứ hai: Sự tu hành của tôi có kết quả hay không? Kính thưa quí vị! Giới luật là pháp môn tu để giải thoát được đời sống của con người. Tôi đã chứng nghiệm được điều này rất thực tẽ và cụ thể. Ví dụ trước kia tôi ăn ngày ba bữa, bây giờ ăn ngày một bữa, không ăn uống lặt vặt gì hết, cơ thể thì rất khỏe mạnh, ít bị bệnh tật, suốt ngày không lo về ăn uống gì cả, tâm ít vọng tưởng, ít ngủ. Ăn ngày một bữa, tôi tìm thấy giải thoát được hai bữa ăn và đầu óc ít nghĩ bậy bạ, tâm không ham muốn và không ham ngủ. Sự giải thoát chân thật cụ thể này thì quí vị không thể nào phủ nhận được. Cũng từ trong sự tu giới luật này tôi đã được giải thoát nhiều điều trong đời sống hàng ngày. Nhưng thì giờ có hạn không cho phép tôi kể dông dài làm mất thì giờ của quí vị vô ích. Thưa quí vị, thiền định của Ðạo Phật từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền là những pháp môn giải thoát, tự tại sanh tử, làm chủ sự sống chết của thân tâm, tôi nhận biết rõ ràng bằng cách chứng nghiệm rất cụ thể. Ví dụ: Tôi nhập Tứ Thiền suốt một tuần lễ, nửa tháng hoặc một tháng, không ăn uống gì hết, không đi đại tiểu tiện, không mệt nhọc, không có đau khổ và cũng không chết. Xuất định, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, an lạc. Ðó là một bằng chứng rất cụ thể. Như vậy sự tu hành của tôi sống đã có giới luật, tâm ly dục ly ác pháp nên tâm hồn bất động và chết đã có thiền định, làm chủ được hơi thở nên tôi cũng đã có sự giải thoát ở mức cao độ, vì thế tôi cần phải có sự hiểu biết về vô lậu của mình. Sự hiểu biết vô lậu là do trí tuệ của tôi. Vì thế tôi phải thực hiện Tam Minh, trong đó, lậu tận minh là trí tuệ cuối cùng của tôi. Ðến đây tôi đã có đủ: giới, định, tuệ theo con đường tu tập của tôi mà Ðức Phật đã vạch ra và chỉ dạy từ ngàn xưa. Ðể trả lời câu hỏi thứ ba: kết quả ấy có thiết thực giải thoát cho đời người hay không? Sau ba năm nhập thất này tôi chỉ nhập thất làm gương cho chúng tu hành, chứ riêng tôi tu hành đã thành tựu vào năm 1980. Sự nhập thất lần này (năm 1994, chú thích của người ghi) mục đích là đem kinh nghiệm của mình dạy lại cho người khác. Vì thế, không phải riêng có tôi mà còn có những người đang nhập thất với tôi, ngoài ra còn có những người cư sĩ đang sống tại gia đình cũng như Cô Út, người phục vụ cơm nước cho chúng hằng ngày ở đây và cháu Ðào ở Phước Hải. Họ được nghe băng của tôi, tự nghiêm khắc mình trong giới luật bằng ba hạnh ăn, ngủ và độc cư. Họ cũng đã chứng nghiệm được sự giải thoát và đang chủ động điều khiển diệt tầm tứ trong hơi thở để chuẩn bị sự nhập định phá thọ làm chủ thân tâm. Hiện giờ tôi chưa cho phép họ nhập định vì họ chưa ly dục và ác pháp hoàn toàn, họ còn phải học xong và sống đúng giới luật đức hạnh giải thoát của Ðạo Phật thì sẽ không lọt vào thiền tưởng. Tại sao? Vì giới luật và đức hạnh là pháp môn đầu tiên của Ðạo Phật, là bước đường đầu tiên đi vào con đường giải thoát của đạo. Tóm lại, tôi cũng đã có những người chứng nghiệm được sự giải thoát chân thật nhưng chưa phải viên mãn hoàn toàn. Vì giai đoạn nhập định là giai đoạn khó nhất, nếu ly dục ly ác pháp chưa xong thì rất là nguy hiểm, có thể rơi vào thiền tưởng và cũng có thể loạn óc điên khùng. Nhưng có điều chắc chắn hiện giờ đứng trước cuộc sống nghèo đói, bịnh tật, tử vong tôi chẳng hề nao núng, vì làm chủ được tâm mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét