168-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 4: TÂM NGUYỆN H.N.H. TRÁI TIM PHẬT GIÁO/ 2
Hơn bao giờ
hết, chúng ta hãy đứng lại và lắng nghe tiếng nói của Chân Sư đang dội trong
tâm hồn. Vì đó là tiếng nói lương tâm thời đại, tiếng nói của thực hành, tiếng
nói của sự trong sáng minh triết hóa tư tưởng của mọi con người. Vi diệu thay Ðức
Phật Thích Ca Mâu Ni đã tìm ra được đạo đức nhân quả và với những chương Phật
Giáo từ Nguyên Thủy đã cho ra đời biết bao Thánh nhân, biết bao Hiền triết, đem
đến hạnh phúc cho con người qua gương hạnh chứng ngộ, qua sự giáo dạy chân lý
giải thoát cao thượng. Mâu Ni dạy khi không còn một chút dục dính trên đầu móng
tay, con người sẽ hết chướng ngại pháp trong lòng để đi vào thế giới của trí tuệ
Tam Minh. Lúc đó ngồi một chỗ có thể thấy được những hành tinh xa lạ, nghe được
những âm thanh từ xa, từ lâu đời còn tồn tại trong vũ trụ. Lời dạy này là một
hướng tâm cho mỗi giây, mỗi giờ trong chúng ta buông xuống những trần cấu đau
thương . Ngày nay tôi thấy rất nhiều người cư sĩ trong một vài hệ phái Phật
giáo, họ quá sùng kính cực đoan vị giáo chủ của họ. Ðây là một trong những dục
chướng của con người tiêu nha ý chí giải phóng khổ đau. Người cư sĩ được tắm
mình trong ánh sáng của chánh Phật pháp, họ rất minh triết trong sự tín ngưỡng
Phật Giáo, ngưỡng kính Chân Sư, vì đạo là phương tiện bệ phóng ở ý chí của ta,
phi hành vào cõi chân thường giải thoát. Chân Sư dạy: ngăn ác diệt ác, ly dục
ly ác pháp, không làm khổ mình không làm khổ người, không ném rác bừa bãi,
không trừu tượng mê tín thế giới vô hình tưởng, nên chánh niệm tỉnh giác định,
hướng tâm thiện tạo lực thiện, đẩy lùi chướng ngại ác pháp, quét sạch ngũ triền
cái, tham, sân, si, giác ngộ lý nhân quả và áp dụng nhân thiện, để diệt ngã xả
tâm, đem lại môi trường sống thanh tịnh cho tâm linh cho cộng đồng. Chân Sư đặt
nặng phương pháp làm Thánh, và xem giới, định, tuệ của Phật là điều tất yếu. Ðạo
mà không giới sẽ mất đi phẩm chất trang nghiêm, giải thoát; đời không pháp luật
nghiêm vì thiếu dân chủ và cuộc đời có nguy cơ tụt hậu, quan liêu độc đoán.
Chúng ta hãy nghe Chủ Tịch Hồ Chí Minh nói: Muốn chống quan liêu phải dân chủ,
và địa vị của dân là cao nhất, vì nước ta là nước dân chủ. "Không có gì
quí hơn độc lập, tự do". Có nghĩa là nó tồn tại song song với sự tồn tại của
luật pháp xã hội .... Ðạo Phật cũng thế, khi nào người cư sĩ biết trân trọng giữ
gìn không hộ pháp, không cúng dường sai giới Phật, không đồng lõa với người phá
giới, biết nhận xét tư duy, nhất là am hiểu giới luật Phật trước khi dẫn tâm vào
đạo, hãy tỉnh giác trước lời hoa mỹ, lừa đảo của người âm mưu phá hoại Phật
Giáo. Ðạo Phật tinh hoa tuyệt vời là nền tảng hưng thịnh trên mọi lãnh vực ....
Chân Sư triển khai Chánh Phật Pháp vì rất yêu dân tộc Việt Nam, muốn dân tộc Việt
Nam và nhân loại không lầm lỗi trong khổ đau, muốn dân tộc có dân trí, có đức hạnh
thì hạnh phúc mới tuyệt vời ... Mà muốn như vậy, thì không có giải pháp nào tốt
hơn là phải làm sống lại giới luật Phật trong lòng tứ chúng. Ngày xưa thời còn
trẻ đến với Phật Giáo bằng lòng kính tin gương hạnh của Ðức Phật hiểu trên lý
thuyết: "Chư ác mạc tác, "Chúng thiện phụng hành, "Tự tịnh kỳ ý,
"Thị chư Phật giáo" Nhưng không biết pháp diệt ngã xả tâm để thành tựu
lý thuyết trên. Ngày nay Chân Sư dạy: "Hãy thường để ý trên bốn chỗ thân,
thọ, tâm, pháp là không thật của ta. Năng quán và như lý thiện tác ý thiện luyện
tập nội lực cho thật sự có lực, lực làm chủ ý thức, làm chủ nhân quả, kiến trúc
thế giới, an vui cho đời mình cho gia đình......". Tập thuần một quan niệm
sống không làm khổ xã hội. Có như vậy thì đời sống người cư sĩ Phật Giáo, khi
còn tiếp duyên với đời như giao dịch mua bán, ứng xử luôn luôn có một nhân cách
hiền hậu, thuận hòa, nhất là sẽ có đạo đức trí tuệ quần sanh. Ðạo Phật quí báu
như thế, nên chính là hơi thở trong lành, là một nguyên nhân tồn tại để tiến
lên an vui thánh thiện của con người. Chân Sư có mặt kịp thời trong thế kỉ hai
mươi mốt, là một đại sự nhân duyên, để kết tựu lại đạo đức Phật Giáo; đạo đức
làm người; làm Thánh; đạo đức của một tu sĩ, cư sĩ, từ đó hướng đến một xã hội
thiện mỹ. Những tu sĩ giác ngộ sẽ hướng cái nhìn xuống và tiến lên chân trời
Thánh quả. Cư sĩ bấy lâu còng lưng, gánh nặng một đức tin vô vọng. Bậc sứ giả
Như Lai thì loay hoay tìm mối mở không ra, đau xót lương tâm vì đang giẫm đạp
trên đức tin của bá tánh. Chân Sư thấy tín chủ đuối hơi, mỏi sức nên thân già
đành chống đỡ tiếp, thế mà người nỡ đành lòng hủy phạm. Thật là đại ác nghiệp
tam đồ không khiếp sợ sự băng hoại lương tâm, mất đường tiến hóa. Việt Nam ta tồn
tại cho đến hôm nay đều trên nền tảng đạo đức yêu nước, yêu cái đẹp hùng dũng,
yêu tinh hoa trí tuệ. Và giải phóng cái gì? Cái tiêu cực ác, quấy tội lỗi. Và
đánh bại cái gì? Ðánh bại lòng tham bất chính, bất cứ từ đâu đến. Do đó tình
yêu cái thiện, chính là đưa con người đến văn minh, trong từng vi tế của cuộc sống,
con người có nhân vị, vị tha, hiền hậu, nhu nhuyến không gieo nhân ác, rất rõ
lý vô thường, để gắng sống chân thường, không làm khổ cho nhau. Bản sắc của dân
tộc ta, là tính đại đoàn kết để bảo tồn văn hóa đạo đức tuyệt vời của dân tộc.
Những ai thực hiện ác pháp, để làm suy tổn Phật pháp, là đi ngược lại nguyện vọng
cao quí của loài người, là thây ma của biển cả sẽ được sóng vỗ lên bờ. Nguyện vọng
tha thiết nhất của người cư sĩ bốn phương là: Muốn có Phật Giáo Việt Nam trong
sạch, muốn có chất lượng giải thoát cao cả, muốn giới luật lên tiếng để thẩm định
vị thế của sứ giả Như Lai có đáng được kính trọng hay phải được đánh giá và tự
khẳng định trách nhiệm thiêng liêng với dân tộc với tín đồ. Có như vậy Việt Nam
mới có được một Phật Giáo chơn chánh mầu nhiệm. Mỗi người cư sĩ bốn phương là mỗi
nhân ái, mỗi chánh kiến, mỗi tinh tấn tu sửa, yêu nước, yêu xã hội, xả ly ác
pháp, vun đắp cho quê hương, có vô lượng rễ phụ trí tuệ khỏe mạnh như thế thì
cây Phật Giáo sẽ đem bóng mát mùa xuân cho cuộc đời. Người cư sĩ dốt giới luật
nên tà pháp dễ xâm thực, dễ lợi dụng lừa đảo. Người cư sĩ thiếu pháp hành, dần
dần tuyệt giống Phật Giáo, dẫn đến lừa Thầy, phá đạo. Những người tu sĩ hiện thời
phải làm như thế nào đó để được phục sinh lại uy tín trong cách nhìn của con
người hôm nay. Dường như đa số là gièm chê nhạo báng và họ rất đúng. Ẩn dương
nương Phật vô tình hay cố ý không kính trọng Giới Phật thì căn bịnh thế tục hóa
Phật Giáo chẳng còn thuốc hồi sinh. Ðến giai đoạn đó xin đừng oán trách Phật tử
chúng tôi phải chọn con đường Phật Giáo thánh thiện hóa cuộc đời. Quí vị đừng
ngã mạn xem thường chúng tôi là cát bụi, đất mùn. Ðất mùn tốt nên cây trái thơm
ngọt. Cây trái nuôi người yêu đạo pháp, dân tộc, yêu chúng sanh căn thô, trí độn.
Ðừng lợi dưỡng phóng dật trong kiếp khổ trầm luân của giống nòi. Chúng ta không
thể đồng lõa với cái trái luật, cái ác, mà phân hóa tu dưởng thanh khiết yêu
thương từ, bi, hỷ, xả .... Chân Sư đang gây dựng chắt chiu cho dân tộc ta cây
Phật Giáo và cấy vào đó chất sinh học siêu thoát không gây nhiễm môi trường sống
tâm linh. Có pháp hành được truyền dạy từ vị Thầy đắc pháp hành, cho nên đường
đi của nhân quả rất an ổn sẽ hướng hạnh phúc tương lai tránh điều ác nghiệp.
Bác Hồ trở thành vị lãnh tụ anh minh, vì Bác có chỗ đứng trong lòng nhân dân với
lối sống giản dị đạo đức. Câu nói trí tuệ của bác Hồ là: "Ðồng bào hãy tin
tôi, tôi không bao giờ bán nước ... Phản bội đồng bào ..." Câu nói này đã
tạo thành một sức mạnh chống xâm lăng. Gương hạnh sống vì mọi người rất chơn thật
tốt đẹp như thế đã giúp bác Hồ Việt Nam trở thành vĩ nhân. Ð ời sống của bác Hồ
rất là dễ mến, rất cảm động. Vì thế ai tham ô, lãng phí, tiêu cực, hống hách, cửa
quyền, ác bá, cường hào là đi ngược lại tư tưởng dân chủ của Hồ Chí Minh, làm ô
danh lịch sử, làm nghèo đói dân tộc. Ðời hay đạo đều giống nhau ở cái thiện,
cái mỹ, bình đẳng, nhân ái. Có đức, có tài, có cả cái tình yêu nước nồng nàn là
chỗ dựa của quần chúng. Có giới hạnh, có lực tuệ, có chứng ngộ là một ích lợi
vô cùng lớn lao của nhân sanh. Có tài không giới đức thì đồ chúng rất gian nan,
như phân biệt giàu, nghèo trong cửa đạo, tranh chấp, ganh hiềm, chóng quên lý
tưởng giải thoát, làm suy giảm hình ảnh Phật Giáo từ bi .... Cái ngại nhất của
đời tu là cái dục, cái nghiệp của nhiều kiếp tuôn trào, nổi dậy cần có ý chí xả
ly. Ai có tu mới thông cảm cho đời tu sĩ. Chân Sư, Cô Diệu Quang và quí cô hộ
pháp thấy được điều này nên đã hy sinh gần nửa đời mình lo từ bát cơm, tứ sự
cho giới tu sĩ, cả giới cư sĩ. Tạo khung cảnh môi trường gần gũi Chân Sư tu tập
thật là có phước lớn cho người an trú ở Chơn Như. Buông xuống! Buông xuống! Cố
gắng tạo thành một uy lực thật mạnh theo thời gian, mới có hy vọng buông thiệt.
Phải trạch pháp, phải buông xả vọng tâm, nhất là phải thấu thị pháp trần hữu
huyễn thì mới có thể tỉnh ngộ yêu đời, thực hành pháp ly dục ly ác pháp. Tôi rất
kính trọng bậc xuất gia đoạn dứt ái kiết sử. Có Ngài là anh hùng tự chiến thắng
mình, khi đối thoại với chính mình, khi hoàn thiện trách nhiệm của mình với tất
cả người thương, khi những ràng buộc đã được xả ly trong niềm thanh thản thì đó
là những giây phút tất cả đều dứt nghiệp hoặc. Dân tộc Việt Nam nói riêng, loài
người trên thế giới nói chung, đều là chúng sinh duyên hợp trên một nóc nhà
trái đất nhiều bất trắc, khổ đau. Cái đạo lý từ bi được bảo hành trên giới luật
nghiệm cẩn chính là giúp loài người xích lại gần nhau hơn. Diệt cái ngã mạn, xả
cái ác tâm qua sự kết tựu của lực hướng tâm, tức là chuyển đổi cuộc sống được
thánh thiện văn minh hơn. Ngăn ác diệt ác tức là hóa giải tên lửa hạt nhân nham
hiểm trong tư tưởng loài người. Nhưng ác nghiệt thay, có một số người không đeo
đuổi cái chân lý trí tuệ đại bi ấy, lại đẩy loài người đến vực thẳm kinh hoàng
chết chóc. Trên quỹ đạo của nhân quả, kẻ gieo gió tất gặp bão. Ðem đau thương
tang tóc đến cho người khác, nhất định sẽ thọ lấy quả nghiệp thảm thương. Hãy để
ý mà xem bức tranh nhân quả đã và đang diễn ra trong sân khấu cuộc đời. Mỗi con
người chúng ta đang sống trong nhân quả, có người đang vô minh trong nhân quả,
có người đang chuyển và làm chủ nhân quả, có người áp dụng nhân quả thiện làm
kim chỉ nam hướng đến Tam Minh vi diệu. Ðức Phật dạy: tránh các điều ác, làm
các điều lành, để đạt đến tam giới an tịnh. Những lời dạy của Ðức Phật, ngẫu
nhiên giống như anh kỹ sư chuyên môn cấy chất sinh học y theo ý muốn cho cây ra
hoa trái đúng như đã định. Pháp hướng tâm chính là đạo lực cho tâm sống động,
không bị đồng hóa khô như đất đá, mà tâm luôn vươn tới, vượt lên cảnh giới bất
động tâm định, định như ý túc. Thân là duyên hợp của các uế trược. Tâm là hệ quả
huân tập của nghiệp, của vọng đang tạo nhân, trả quả. Phật là phất phủ, là sự
thành tựu của giác ngộ, một khối kim cương lấp lánh, qua một quá trình chắt lọc
của lực tuệ. Thánh là thanh thản tuyệt vời trong thao tác vận hành cỗ máy tham,
sân, si ra Tam Minh thanh tịnh Phật, là chuyển đổi ra Thánh nói chung là do lực
hướng tâm thiện, lực của ý chí giữ giới. Giới, định, tuệ chính là Tam Minh, lục
thông, giải thoát .... Qui trình chuyển phàm ra Thánh, chính là cấy gen Thiên
Ðường trong mỗi trái tim con người. Ðạo Phật là hạt giống của trí tuệ, là xa lộ
giải phóng khổ đau, biến kiếp tạm của loài người trở nên có ý nghĩa chân thường
hơn, chỉ cần con người biết hướng tâm theo ý sống cao cả thì trong cõi ta bà
cát bụi sẽ trở thành kim cương lấp lánh niềm hạnh phúc vô biên. Khi tâm trạo cử,
hôn trầm, vô minh trong thế giới ác dục, thì trong khối trầm luân, điên đảo đó
sẽ phóng ra sóng vi ba gây bất ổn cho môi trường sống và âm hưởng địa ngục sẽ
biến ta bà thành khổ lụy. Từ trường giác ngộ của vô lượng trái tim Phật sẽ làm
cho hành tinh này đáng yêu hơn, con người không trầm cảm trong bất ổn khổ đau.
Luôn tỉnh dậy mà đi trong bình yên vô tận. Trên nền tảng nhân quả Ðức Phật đã lập
nên những hệ thống khuôn mẫu, giúp con người có lộ trình chấm dứt đau khổ, mà
"Ðường Về Xứ Phật" và Chân Sư chính là người có uy đức trí tuệ hướng
đạo cho tất cả chúng ta. Chơn Như nối liền mạng mạch Phật pháp, róc rách suối
chảy trong lành trắng xóa một niềm tinh khiết. Chim hót líu lo gọi mùa xuân mới,
báo hiệu một ngày mai tràn đầy hy vọng ... H.N.H. 28-4 âm lịch 2001

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét