Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2023

14-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 1: TÂM NGUYỆN / 2

 

14-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP TẬP 1: TÂM NGUYỆN/ 2

Tôi cố hình dung về một hình ảnh của tu sĩ trong một thế giới xô bồ về vật chất và sự đảo lộn giá trị đạo đức. Tôi tự hỏi, thế nào là chân dung của một tu sĩ siêu mỹ? Siêu giải thoát? Một tu sĩ chân tu? Ngược dòng thời gian lịch sử Phật Giáo, tôi căn cứ cụ thể vào ngày còn tu sĩ Gô Ta Ma. Mặc dù đã hơn hai ngàn năm trăm năm rồi, tâm thức tôi vẫn in đậm dấu ấn về một con người bằng xương, bằng thịt này vẫn phải hít thở không khí, vẫn bằng đôi chân đi lại trong ta bà cát bụi khổ đau này, nhưng lại là một gương hạnh siêu phẩm chất đạo đức, siêu nhân bản, siêu trí tuệ. Cái gì để thành tựu siêu nhân? Siêu vĩ nhân? Có phải chăng sự chối từ danh vọng là sự vĩ đại hay là sự điên rồ? Thái tử Sĩ Ðạt Ta hoảng sợ cái cung son bé tí? Có quyền lực mà không được chăm sóc bởi những đôi mắt tuệ tri, của quần thần, của người đời thì ông lớn này chưa thật sự là danh nhân. Nhiều đêm, nhiều năm, nhiều tháng, tôi thức trắng đêm để cố tìm cho được một tấm gương tu sĩ đúng nghĩa của nó. Nửa thế kỉ hai mươi. Ðầu thế kỉ hai mươi mốt, ở tại Việt Nam quê hương yêu dấu của chúng ta, tôi đã tìm thấy và diện kiến với một hai vị tu sĩ Phật Giáo đúng giới luật và hạnh tu của Phật. Con số này quả thật là vô cùng ít ỏi. Nếu mà ta không giữ đúng nội quy, điều lệ, thanh quy và giới luật của một tu sĩ thì có hơn gì một viên chức ngoài đời, có hơn gì chúng tôi làm một lũ phàm tu tục tử. Chúng tôi là phàm phu và thật đáng tủi hổ, nhưng ở một góc nhỏ linh hồn của chúng tôi rất trân trọng những giá trị đạo đức căn bản: vị Thánh tăng. Quyển Ðường Về Xứ Phật, Thầy viện chủ tu viện Chơn Như đã đem máu trí tuệ đỏ thắm sáng ngời của mình để ươm tưới những mầm rễ đạo đức trí tuệ giải thoát cao đẹp của Ðức Phật đang sống mãnh liệt trong lòng đất, lòng người con Phật, chúng ta chẳng qua vì gió dục nhiễm lợi danh, chưa đủ sức ra lệnh cho lòng ham muốn đi đúng quy luật nhân quả thiện lành, để cõi đời này là một Thiên đường hơn là địa ngục. Ở đâu có Thiên đường là nhất định có những người tốt, không là con nợ của xã hội, không lừa đảo mà rất hùng dũng chân thành trong cuộc sống, dám chết cho chính nghĩa ... Cho chính pháp siêu thượng. Rãi rác trong những tập Ðường Về Xứ Phật chúng ta đọc được đúng như thật những Phật ngôn như: Trí tuệ ở đâu là đạo đức ở đó, đạo đức ở đâu là trí tuệ ở đó; trí tuệ làm thanh tịnh đạo đức, đạo đức làm thanh tịnh trí tuệ, người có trí tuệ nhất định có đạo đức, người có đạo đức nhất định có trí tuệ (kinh SONADAN). Ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp. Có một pháp, này các Thầy tỳ kheo, khi được tu tập được làm cho sung mãn, các pháp bất thiện chưa sanh không sanh khởi và các ác pháp đã sanh bị đoạn tận. Một pháp ấy là gì? Chính là thân hành niệm.(Tăng Chi Bộ Kinh) Có một pháp này các Thầy tỳ kheo, khi được tu tập được làm sung mãn, các pháp thiện chưa sanh được sanh khởi, các pháp thiện đã sanh đưa đến tăng trưởng, quảng đại. Một pháp ấy là gì? Chính là thân hành niệm. Trong khi thế giới loài người đang say ngủ đêm trường, đang lạc lối đi về, cả ngàn năm không thấy bến Chơn Như, Thầy viện chủ thắp lên ngọn đèn chánh pháp Thích Ca với đủ tư cách tuệ chứng, đủ phẩm hạnh của một tu sĩ, thanh tịnh gương mẫu. Thầy đã chấm một dấu son siêu anh hùng trong lịch sử Phật Giáo tại thế kỷ hai mốt. Là một phàm phu sùng kính Tam Bảo, muốn thế gian này được thọ hưởng nguồn chân lý vô tận của Ðức Phật, được ngòi bút tuệ lực có đầy đủ kinh nghiệm thực chứng diễn giải chỉ giáo. Với 10 tập bộ Ðường Về Xứ Phật, với những tấm lòng thật thà nhiệt tình, và với hướng tâm rằng mọi người đều tốt đẹp cả. Tôi đã vượt qua biết bao ải đèo cay đắng. Gió bụi tuy nhọc nhằn, dốc núi tuy cao vút khó khăn mà lòng tôi vẫn đẹp làm sao! Vẫn vui làm sao! Vì trong tôi luôn có một thiên đường cho chính tôi. Tôi nghĩ rằng mỗi người phải tự tốt lên đi, thì thế giới này sẽ tốt hơn. Hãy như dốc núi, ải đèo thiên nhiên nên thơ hùng dũng. Dốc núi cao vút hiên ngang với trời, hòa nhập với sương mây tinh khiết, tịnh an không như lòng người ngã mạn, bị tưởng kiến trói chặt tâm hồn. Ðường dâng kinh vô cùng cam khổ có những cú đá, đau điến lương tâm, không thể ngờ. Nhưng nếu không có những lời tri ân chân thật của một số vị cao tăng, đạo trọng thì có lẽ hành giả sẽ bị đột quị cái tâm huyết của mình. Cần kiệm, liêm chính, chí công, vô tư là câu nói của một đại chánh khách, là danh nhân thế giới, là vĩ nhân Việt Nam. Cây thước đo giá trị đạo đức con người, chỉ có ai đánh mất tình tự nhân loại, đang bị mắc đại dịch hách dịch mới sẽ đi vào tội lỗi xuyên tạc. Những khuôn mẫu đạo đức giải thoát thánh thiện được đồ họa, chạm trổ lại để con người được thánh thiện hóa. Một sân bay thoạt nhìn dường cổ sơ, nhưng hãy đi vào nhìn những đường băng ngay ngắn, vững chắc được thiết kế xây dựng từ Tuệ Phật Sư thì quả thật nó không cổ sơ chút nào. Ðường bay của những tâm hồn thoát và vượt. Từ một con người vô minh về chuyên môn, được đào tạo thành phi công giỏi Giới, Ðịnh, Tuệ. Vì Giới, Ðịnh, Tuệ là bản đồ tiên quyết cho đường bay, bỏ bản đồ nhất định sẽ lạc hướng đến. Mồ hôi và sức lao động của chúng tôi tuy rằng in mười bộ chân lý, vài chục bộ Ðường Về Xứ Phật, là một việc làm ít ỏi, bé tí so với hàng trăm ngàn đô vá biển lắp trời che nhật nguyệt của một Việt kiều. Nhưng ở tâm hồn chúng tôi có một chỗ thật trân trọng dành cho chánh pháp và có một vườn hoa cho những người bạn tri kỷ đồng chí hướng. Chúng tôi không sợ chết vì chính nghĩa, chúng tôi không sợ uy lực, có một điều chúng tôi sợ nhất đó là tội lỗi. Mặc dù Thầy tôi hằng dạy. "Các con hãy thường xuyên như lý thiện tác ý thiện, hướng tâm đẩy lùi các ác pháp, v.v..." nhưng chúng tôi không tài nào cầm được những giọt nước mắt âm thầm và những cơn đau xé nát cả lòng. Rừng đời thì nhiều, nhưng có được bao nhiêu rừng hoa tư tưởng. Hằng hà sa số mới có được một vị Phật. Nếu trong mỗi sát na không tập hướng lòng diệt ngã, xả tâm, không tập quán thật tâm như đất thì khó mà bất động tâm định trước vũ đài đấm đá kiểu đó. Không thực tập, không thể thực dụng, khó lòng có tâm thanh thản. Ai nói có: Phàm Niết Bàn, Thánh Niết Bàn, hãy tuệ quán lại. Làm gì có một đường băng nguy hiểm và một phi công không thạo nghề. Nếu thế giới này trong phạm trù Thánh Niết Bàn thì vai trò Phật Giáo đã xong nhiệm vụ rồi. Chỉ có một hành trình dài thẳm, để về với chính mình. Mình là chiến trường, là thiên la địa võng, tưởng hoặc, tà kiến và chính mình là chiến sĩ đấu tranh và chiến thắng chính mình. Chỉ có tuân thủ và hành trì giới luật. Vì giới luật là nền tảng để tôn vinh văn hóa sống, để thành tựu Thánh sống ích lợi cho hành tinh. Thật là buồn cười và đau xót làm sao. Chỉ với mấy tháng, mấy năm trời, tu sĩ chưa rõ hạnh tu của Tổ Huệ Năng giả gạo độ giòi gian nan cực khổ gạo mới được trắng trong, thế mà lại bắt chước. Tâm bình đâu cần giữ giới, hạnh trực há đợi tu thiền. Câu nói của Tổ nhằm dạy: Hãy ở nơi tánh mê của mình mà nhuần gội vô minh, hãy thực hiện lời dạy mầu nhiệm của Ðức Phật, nghĩa là đặt nặng giá trị của giới hạnh. Hay nói dễ hiểu hơn, mấy ông là Thánh hết rồi mấy ông mặt áo tu sĩ làm chi cho cực vậy muốn đắc đại định phải thiểu dục, biết đủ. Phải biết xỏ mũi cái vọng tâm. Giới hạnh chính là cây lẹm, cây kim vô hình để có được một đạo lệnh phi thường. Ăn ngày một bữa hơn là ăn buổi chiều, ba bữa hôn trầm. Do quan điểm tùy thời giá, khai, trì, phạm mà lỡ đời, lỡ đạo. Chưa đắc đạo đã thích làm giáo chủ, vì vậy mà chánh pháp còn rất lận đận. Những người có nhiệt huyết sẽ bị một hai cú đá tơi tả. Một hôm tôi nhận lại sáu quyển Ðường Về Xứ Phật, quyển nào cũng có những lời thóa mạ Thánh tăng. Lỗi ở tôi là quá thật thà và cũng rất vô minh, không biết đàn cho đúng đối tượng tri âm nghe, chẳng phải thi nhân chớ nên thơ khóc mướt. Những hồi âm cay đắng đó thật là một lưu niệm khó quên. Tôi xem đó là một thông điệp làm tiêu chuẩn cho đạo đức sống để vươn tới sự thanh thản, nó sẽ cắm rể trong ký ức đẹp thơ của tôi. Dù sao đi nữa, một chữ cũng là Thầy. Chúng ta có quyền thẩm mỹ suy tư để nhận ra đúng, sai, tà, chánh để bước đi, tuyệt đối chúng ta không được phép vô đạo đức. Nhị tổ khất sĩ thích Giác Chánh ai dám bảo ngài chưa thành tựu. Một khất sĩ tuyệt vời của thời đại. Ngài tuyệt vời vì không phải do ngài cởi mây bằng thần thông mà chính vì Ngài đi trên dục bằng chính đôi chân giới hạnh, không theo thời không tan biến ... Tu viện Chơn Như tuy không có đồ sộ hiện đại như Trúc Lâm, nhưng chính là nơi yên tịnh, là nơi có hồn bản chất thanh nghiêm Phật Giáo. Là nơi sẽ là của muôn triệu con người tìm lại được cội nguồn chính thống Phật Giáo, nơi nối mạng với khúc dạo đầu hình thành tuệ tri, biết pháp hành cụ thể từ vị đạo sư trác việt, lối sống giới hạnh Phật Giáo được biểu hiện một cách chân chính, nói và làm như thật. Phật Giáo như pha lê trong sáng. Những bóng dáng tà tưởng, mạn, nghi không thể diệt được Phật Giáo. Theo thời là vì mình không đủ đạo hạnh để thời đi theo, kỷ cương là chuẩn mực giữ gìn đạo đức là văn hóa văn minh xã hội, thế giới. Kỷ cương có chất lượng dù cho để phù hợp với từng thời kỳ, mục đích là kỷ cương được tôn quí và đẹp đẽ hơn nữa. Nhà sư nếu không trân trọng giới luật, kỷ cương, không coi đó là một ích lợi sống còn thì sẽ không thích ăn cơm bằng bát, còn cho rằng giữ giới đi khất thực là lỗi thời thì sẽ thích xem phim, xem bóng đá, ngồi ghế cao, vừa ăn vừa nói huyên thuyên, có vàng, có đô la, sống sang cả, ngày ăn ba thời no đủ. Với đời sống như thế thì dù cho mình nói là chỉ biết có Tổ sư đi chăng nữa vẫn là có tội với Tổ sư. Do đó Ðường Về Xứ Phật không phải là loại sách dung thông Phật Giáo với thế tục được. Không phải là sách để cho triệu phú tăng, đô la tăng, ác tăng, ca sĩ tăng phá giới tăng, tăng thượng mạn tăng, ... xem được, mà chỉ dành cho phàm tăng chân tu xem, không về tận nguồn không thể khơi dòng chảy. Ðường Về Xứ Phật giúp hành giả sống thật sự với bản chất giác ngộ làm Thánh. Là cẩm nang vô giá để những người Phật tử đi đúng lộ trình Nguyên Thủy Thánh Thiện của Phật Giáo. Là lời xin lỗi trước lương tâm nhân loại về sự sa đà giới đức làm Thánh. Do kiến chấp sâu nặng và sự lạc lầm pháp tu đã thành một tín điều, một sở hữu tôn giáo riêng, nên nó đã khác biệt với Phật Giáo chính thống. Chỉ có nói quanh quẹo, tiền tài phi lý, đậy che, biện hộ chứ không như Phật thực hành thiết thực. Do đó nhìn họ tu bốn mươi năm mà còn thô phù sân, si, tranh chấp danh lợi, không có thân hành niệm, chưa đẩy lùi được các ác pháp. Họ còn chê Ðức Phật là cổ lỗ sĩ, nhạo bán quí Hòa Thượng Thánh Tăng là chấp giới tướng. Họ xưng họ là tối thượng thừa vô tình họ vọng ngữ, ác khẩu mà chưa hay. Mấy chục ngàn tu sĩ mong sao đừng làm gánh nặng cho toàn xã hội. Ngẩn ngơ làm sao khi nghe một Việt kiều ở Thụy Sĩ về nước, bà ta nói rằng một nhóm tu sĩ giả đã lừa đảo bà ta 200 ngàn đồng Thụy Sĩ. Từ một tu sĩ được nhồi nhét lầm lẫn sẽ trở thành một giả tu sĩ lừa đảo vàng bạc của đệ tử qua chiếc áo tu sĩ vào đời, để họ sống ung dung phè phởn thật là vô liêm sĩ. Sự tiến bộ của thời đại là từ sự thô thiển, ngu tối để trở nên tinh vi hữu ích, văn minh cực thịnh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  290-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...