13-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: TÂM NGUYỆN/ 1
Ngày 2 tháng
9 năm 2000 Lời giới thiệu Ðọc tập Tâm Nguyện của cư sĩ H.N.H, chúng tôi nhớ đến
cư sĩ Trùng Quang với tập sách Chọn Ðường Tu Phật. quí vị cư sĩ này đều là những
người có những tâm nguyện lớn, dám ăn dám nói thẳng thừng để chấn chỉnh Phật
Giáo những điều sai trái mà những người tu sĩ Phật Giáo hiện giờ đang vô tình
đã biến mình thành những người tu sĩ ngoại đạo, những người không tốt, lợi dụng
lòng tin của tín đồ Phật Giáo, lừa đảo lường gạt để ngồi mát ăn bát vàng. Những
vị tu sĩ này trước khi xuất gia họ là những người tìm tu giải thoát, nhưng môi
trường tôn giáo là môi trường danh lợi, khiến cho họ mờ mắt, từ đó họ biến dạng
trở thành không phải là những người tìm tu giải thoát nữa, mà là những người mượn
tôn giáo làm cuộc sống danh lợi cho cá nhân mình, tạo cho xã hội một gánh nặng.
Những người cư sĩ đệ tử của Ðức Phật phải gan dạ dám nói thẳng mặt những vị tu
sĩ đang phá giới,phạm giới,đang làm những việc lừa đảo dối gạt tín đồ, đó là vì
Phật Giáo, vì sự mất còn của Phật Giáo, vì nền đạo đức nhân bản của Phật Giáo.
Nếu Phật Giáo mất đi là mất đi nền đạo đức nhân bản. Và con người trên hành
tinh này phải chịu thiệt thòi rất lớn. Phật Giáo mất đi là mất đi nền đạo đức
làm người mà con người cần phải có, phải có nó cũng như phải có như hơi thở, nếu
không có hơi thở thì mạng sống của con người không còn. Ðạo đức nhân bản làm
người này cũng vậy, nếu con người không có đạo đức nhân bản thì cuộc sống của
con người trở thành đen tối và khổ đau, thế gian này là địa ngục. Người cư sĩ
không dám nói thẳng mà lại còn đem tiền bạc cúng dường cho những vị tu sĩ phạm
giới, phá giới thì đó là một hành động vô tình diệt Phật Giáo, mà đã diệt Phật
Giáo tức là diệt nền đạo đức nhân bản của loài người, khiến cho cuộc sống con
người càng khổ đau, lại càng khổ đau hơn trong đó có mình. Một Minh Tâm và một
Như Trì, hai cư sĩ này không kính phục những tu sĩ phạm giới, phá giới dù những
vị tu sĩ này là Hòa Thượng, Thượng Tọa, Minh Tâm chẳng bao giờ cung kính, tôn
trọng và đãnh lễ. Còn Như Trì dám nói ngay thẳng mặt những khất sĩ đi khất thực
không đúng giờ, nhất là những khất sĩ nhận tiền bạc cúng dường. Như Trì còn vạch
mặt những tu sĩ đi khuyên góp xây cất chùa, đi xin tiền làm từ thiện, Như Trì
cho đó là những sự lừa dối Phật tử. quí Phật tử hãy đề cao cảnh giác, vì những
tu sĩ phá giới phạm giới còn sản xuất ra mọi hình thức gian lận khác nữa để móc
túi Phật tử mà cứ ngỡ mình cúng dường chư Phật, làm tốt đạo đẹp đời. Gia đình
cô Nghiêm khi đọc Ðường Về Xứ Phật, cô ngưng ngay không cúng dường cho một tu
viện Mật Tông Tây Tạng, đó là một việc làm hết sức sáng suốt. Họ tu như vậy làm
lợi ích gì cho xã hội, cho con người hay chỉ là tạo thêm cho xã hội một gánh nặng
mà thôi. Cư sĩ Trùng Quang và cư sĩ H.N.H đã dám nói lên sự thật trong ngôi nhà
Phật Giáo, ngôi nhà Phật Giáo hiện giờ là một ổ vi trùng bịnh tật nguy hiểm, nếu
không ngăn chặn thì con cháu của chúng ta sau này sẽ trở thành những con vi
trùng độc ấy hay nói đúng hơn là trở thành những cây chùm gởi chỉ biết hút nhựa
của cây khác mà sống. quí vị hãy đọc Tâm Nguyện và Chọn Ðường Tu Phật thì quí vị
sẽ rõ Phật Giáo hiện giờ là như vậy,nhưng rõ Phật Giáo như vậy để làm gì? Rõ Phật
giáo như vậy để quí vị thấy rõ bổn phận và trách nhiệm của người cư sĩ phải làm
sáng tỏ và chấn chỉnh lại Phật Giáo, làm tốt lại Phật Giáo. Người tu sĩ phải ra
người tu sĩ, thà là đừng đi tu, mà đã đi tu thì phải tu cho đúng, chứ không phải
lừa đảo bằng miệng lưỡi thuyết giảng lung tung, tụng niệm ó ré mà có ích lợi
thiết thực gì cho ai đâu? Phật Giáo tốt hay xấu chỉ có những người cư sĩ mới
làm được, ngoài người cư sĩ ra thì không có ai làm được, vì thế người cư sĩ phải
hiểu Phật Giáo cho rõ ràng thì mới chấn chỉnh Phật Giáo lại được. Trong những
thời đại mà Phật Giáo được chấn chỉnh đều do các nhà vua cư sĩ, kinh sách Phật
ngày nay mà còn lưu giữ lại được như thế này cũng đều nhờ các nhà vua cư sĩ. Phật
Giáo có tốt hay xấu đều do các nhà lãnh đạo đất nước. Có thông suốt hay không
thông suốt giáo lý của Ðức Phật,có thông suốt thì các vị lãnh đạo tôn giáo có
làm bậy, làm sai, gây hoang mang, mê tín, lừa đảo tín đồ thì chặn đứng ngay liền.
Còn không thông hiểu các nhà lãnh đạo đất nước sẽ chấp nhận cho đó là tín ngưỡng,
vì thế, nhân dân bị người làm tôn giáo lừa đảo mọi hình thức mê tín, dị đoan, lạc
hậu và đôi khi còn sách động tín đồ làm loạn, gây rối trật tự an ninh, v.v...
Phật Giáo đã truyền rộng khắp thế giới năm châu, thế mà chỉ có một vài người cư
sĩ dám ăn dám nói, chỉ vạch thẳng những cái sai của Phật Giáo như vậy, quả là một
hạt cát trên bãi cát sông Hằng. Chúng tôi mơ ước toàn thể cư sĩ đệ tử của Ðức Phật
khắp năm châu bốn biển đều có tiếng nói như những cư sĩ Trùng Quang và H.N.H. Mạnh
dạn nói thẳng mặt những tu sĩ phạm giới, làm sai giới luật Phật như các cư sĩ:
Như Trì, Minh Tâm, Liễu Pháp, Nguyệt Thiêng, v.v... Minh Tâm không cung kính
tôn trọng đãnh lễ những vị tỳ kheo phạm giới,. phá giới, dù là những vị tỳ kheo
có chức vị cao trong hàng giáo phẩm Phật Giáo. Còn cư sĩ Như Trì, gia đình cô
Nghiêm, v.v... mạnh dạn cắt đứt sự cúng dường cho những tu sĩ mượn danh Phật
Giáo mà thực hành giáo pháp ngoại đạo mê tín lừa đảo người khác mà những cư sĩ
này chẳng hề sợ hãi gì. Nếu tất cả các cư sĩ đệ tử của Ðức Phật làm được như những
vị cư sĩ này thì Phật giáo hôm nay như ánh hào quang sáng chói huy hoàng và có
biết bao nhiêu vị Tỳ kheo đã tu chứng quả A La Hán và đạo đức nhân bản của Phật
Giáo đã thấm nhuần những con người có mặt trên hành tinh này thì loài người hạnh
phúc biết bao! Chỉ vì các cư sĩ biết Thầy Tổ của mình tu sai mà không dám nói,
phạm giới mà không dám khuyên, cho nên tình trạng Phật Giáo mới ra nông nổi
này, Phật Giáo chỉ còn có hình thức bên ngoài mà bên trong như một đống rác bẩn
thỉu bất tịnh. Sau cùng chúng tôi chúc quí vị khi đọc hai bộ sách này,quí vị sẽ
mạnh dạn can đảm làm hết bổn phận và trách nhiệm của người cư sĩ đệ tử Phật,
chung lưng đâu cật quyết đập tan những đám mây mù đen tối kiến giải của những
người tu danh tu lợi, để xây dựng một Phật Giáo chân chánh cho ngày mai, đem đến
lợi ích thiết thực cho con cháu hậu lai của chúng ta. Kính ghi, Diệu Quang.
Ngày 7 tháng 12 năm 2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét