136-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 3: GIÁC NGỘ VÔ THƯỜNG/ 3
Không giữ đúng Giới Luật Phật tức là biến cửa Ðạo
ra nhà Ðời, làm sao viên thành chánh quả. Tu giải đãi phóng dật, cổ xúy mê tín
rất tội lỗi, rất đau xót lương tâm! Hút thuốc cán, chạy xe máy thời thượng,
phóng dật ăn uống theo ngũ dục lạc thì tổ chức thuyết giảng phải chăng góp phần
làm cho xã hội, văn hóa càng thêm vô đạo đức, tăng trưởng bệnh liệt não. Nắn sừng,
thêm râu làm manh mún, hoang mang Chánh Kinh của đức Phật. Từ nguyên nhân này
mà Phật Giáo theo thời gian bị biến chất, thành Phật Giáo Phát Triển, mất gốc
Phật Giáo. Sau ba mươi năm tu Tịnh Ðộ Tông liên hợp với Pháp Hoa Tông, tụng Bạch
Y thần chú tưởng lực Quan Âm Bồ Tát, Thiện Tài Ðồng Tử, phóng quang sáng lòa
đôi mắt, chiêm bao niệm Pháp Hoa xuất chưởng lực, nghe Quan Âm thuyết pháp. Sau
ba mươi năm giật mình tỉnh giác chiêm bao, biết rằng do mơ tưởng mà có ra hiện
tượng. Giống như nhìn rễ cây tưởng thành con rắn. Ðiều quan trọng là tham sân
si vẫn còn, nóng nảy quá đáng, quá vô lý, làm khổ người thân. Với những pháp
môn như thế tôi vẫn thấy mình đau khổ trong cuộc đời. Do lúc cô loạn não bị lao
thời kỳ hai thổ huyết, tích cực chú tâm tụng Bạch Y thần chú mà thành khối tưởng
tượng. Chẳng qua do nhân quả thiện như phóng sanh, như lý thiện, tác ý thiện, bố
thí gạo thuốc cho người nghèo, hộ pháp cho người chân tu mà hết bệnh. Có điều
đáng lưu ý là cô bạn ăn nhiều để chống bệnh, để tâm thanh thản không sợ chết.
Tôi còn nhớ Bác sĩ Nguyễn Viết Tú nói: Bệnh bà là bệnh phản khoa học. Thật vậy
lúc nhập viện Hồng Bàng khoảng 25 kg xuất viện lành bệnh 75kg. Từ khi có phước
được gặp đức Chân sư Thánh Tăng Tu Viện Chơn Như, học được Phật Pháp tự lực, để
mong cầu hướng đến tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Pháp Như Lý Tác Ý thiện,
Pháp Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác, Pháp Tứ Niệm Xứ câu hữu với Tứ Chánh Cần,
hay là Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ. Hằng tỷ tỷ niệm dục hoặc, chướng ngại trên
thân, thọ, tâm, pháp, được dọn quét dần dần. Môi trường sống trong gia đình có
hạnh phúc. Biết lập theo lời dạy của Chân Sư. Nhìn vai tướng thế gian bằng đôi
mắt nhân quả nên chúng tôi rất hiểu, thông cảm, bao dung cho nhau. Vì mỗi chúng
ta có mặt trên cuộc đời này chính là nghiệp huân tập nhân quả chứ không có thế
giới chư thiên hay thần linh nào đẻ ra chúng ta cả. Chân Sư dạy rất chân trực,
rất ích lợi cho cuộc sống. Ví dụ tôi tính vốn si, kém thông minh thế thì tùy đặc
tướng, nhân quả mà Chân Sư dạy Ðịnh Sáng Suốt, Tri Kiến Giải Thoát, dạy thường
về Tu Viện sống độc cư tập huấn hạnh Phật. Rõ nhân quả và biết rằng cần làm chủ
nhân quả cho nên không làm đau khổ cho nhau mà rất thương nhau trong kiếp vô
thường ngắn ngủi, sợ không kịp giải khổ cho nhau. Vô sự theo tôi nghĩ người tôi
thương và tất cả người thương tôi hoàn toàn không còn niệm khổ trong lòng. Hơn
ba mươi năm trước chúng tôi bồng bột hy sinh mối tình cao đẹp. Tôi ra đi tìm lý
tưởng giải thoát. Thú thật tôi chưa giác ngộ, ức chế tình thương. Vào Ðạo không
có pháp hành cụ thể. Giới luật Phật không được thực hiện gương mẫu để giảm vô
minh, do đó tôi bị chao đảo lý tưởng. Chúng tôi đã mắc một sai phạm rất lớn và
người yêu tôi vô cùng đau khổ dở dang. Bây giờ chúng tôi tâm nguyện hướng đến
thánh quả. Học Pháp Phật và hiểu rằng Chánh Phật Pháp đã giảm nhẹ đau thương
chúng ta. Chân Sư dạy đạo đức giới luật, dạy xã tâm. Chánh niệm trong xã tưởng,
làm cho ý thức có lực hướng buông dần ác pháp. Chúng tôi đoàn kết, hiểu và
thương nhau trong quan điểm cùng hướng đến sự thành tựu cùng thực hành lời dạy
quí báu ích lợi của Chân Sư. Chúng tôi đi trên lộ trình bằng tuệ quán bằng
Chánh Kiến, Chánh Tư Duy. Hay thực hành Pháp Phật, tuy không cầu mà kết quả rất
khả quan. Chúng tôi nói lên cái ác pháp của tự thân mình. Nói lên những nhược
điểm, những chướng ngại pháp trong Phật Giáo là lời sám hối, là tiếng chuông cảnh
tỉnh để các em nhỏ thời đại không giẫm lên sự sai lầm của tôi trên lộ trình cầu
Ðạo. Từ ngày tu Chánh Phật Pháp Tứ Niệm Xứ mà Chân Sư dạy cô bạn tôi đã cứu tôi
cái thảm trạng đau lòng là ngồi đâu khóc đó. Chân Sư dạy một người xã tâm rõ đạo
đức nhân quả sẽ cứu được ba bốn người đau khổ, hoặc nhiều hơn tùy theo từng bậc
tâm xã và kết quả do tinh tấn y pháp. Tu đúng pháp giúp chúng ta vơi dần nỗi
đau trần thế. Áp dụng tri kiến giải thoát mà Chân Sư dạy giống như tiêm chủng
phòng bệnh phóng dật, phân lập vi khuẩn tạp niệm, hiểu tường tận tác hại của tạp
niệm ấy mà làm sáng tỏ, giúp trí tuệ điều khiển xã tâm. Cái quan trọng ở mỗi
người là có lương tâm đạo đức. Lương tâm đạo đức chính là lực như lý thiện tác
động lý thiện giúp ý thức không bị liệt kháng. Khi Chân Sư truyền cho người đệ
tử năng lực trừ nghiệp trần bằng pháp truyền lệnh, pháp Ðịnh Vô Lậu ... Thân
Hành Niệm .. Tri Kiến Giải Thoát, chính là Chân Sư dạy cho đệ tử si độn nhiều
tuyệt chiêu. Từ khối si độn này mà phân kim lọc vàng. Chánh Phật Pháp Nguyên Thủy
chính là dạy chúng sanh trong tạp vọng, do trược vô minh tiến đến tuệ giác. Từ
cơ thể trược dục, bộ não sinh động mà tạo lực ý thức điều khiển thân tâm theo ý
muốn. Sự chứng đạo của Chân Sư chính là thông điệp gởi đến mọi người. Chúng ta
được nghe Chân Sư tiết lộ bí pháp chứng ngộ Tứ Thiền, Tam Minh. Thông điệp này
tạo một sinh khí cho tiến trình tu tập đạo giải thoát. Khi có pháp bảo, tôi nhiệt
tâm thực hành tôi sẽ bớt đau khổ, sẽ đi ngược chiều với sanh tử. Tôi giải đãi
là lỗi tại tôi. Có nhiều nhà sư kích bác tôi vô minh đi theo Phật Giáo Nguyên
Thủy lỗi thời. Xin hỏi quí cư sĩ chúng ta đến chùa, đến Tịnh Xá hầu như chẳng
mang đến cho chúng ta trí hiểu biết về pháp hành để hóa giải chướng ngại pháp?
Những vị tu sĩ khá lâu, tuổi đạo cao nhưng thuyết pháp không thật chính xác với
đường lối giải thoát của Ðức Phật. Cá nhân quí vị ấy chưa đắc Sơ Thiền. Căn cứ
vào đâu mà xác định? Vì thấy những ai còn háo ăn, thích nói chuyện, không có
phòng hộ sáu căn, thích khoe danh lăng xăng trong cõi tịnh. Ðâu phải cư sĩ lem
luốc như chúng ta không có quyền được thấy, biết, và đối thoại. Nếu không có
quyền đó thì đạo Phật là đạo trái với ngăn ác diệt ác Làm tăng trưởng quảng đại
cho trí tuệ. Ðạo Phật như thế có gì thanh cao mầu nhiệm? Chư Tăng giới đức
thanh tịnh, mọi người ai cũng muốn lễ bái. Tăng sĩ pháp giới phóng dật tranh cải
sân si: Con sâu làm sầu nồi canh. Chúng ta hãy xem Ðường Về Xứ Phật để biết thế
nào là oai nghi của vị xuất gia, thế nào là bí pháp để thành tựu Giới Luật, Tam
Minh. Chúng ta đừng bảo thủ đường lối mê tín, bênh vực A Tu La Tăng, ngã quỷ
Tăng ăn đêm, v.v... Chúng ta bênh vực bảo thủ là chúng ta ngu si giết chết Phật
Pháp, phải đọa địa ngục. Chúng ta lầm đường lạc lối, hao tốn rất nhiều tiền của,
thời gian và cuối cùng chỉ còn chữ sân và ngu cùng sự cuồng tín mà thôi. Vì
chúng ta không có phước gặp được Chánh Pháp, gặp được bậc Tam Minh đương đại:
Chân Sư Thích Thông Lạc. Tôi nói không phải vì muốn thần tượng hóa Chân Sư,
không phải vì mê tín, cuồng si mà chính vì lòng thương yêu tất cả mọi người.
Chính vì thương, tôi cũng như quí vị có vài ông bác sĩ trí thức do tưởng in sâu
đậm, do lý luận Ðại Thừa hoang tưởng, khi có duyên may đọc Ðường Về Xứ Phật thế
mà lại khởi nghi tình rằng Ông này đắc quả chưa mà khoe như vậy? Dám bác Tổ.
Kính thưa quí vị, sao không y chánh trí tuệ Chân Sư mà quán xét tư duy động
não, học pháp tu tập để đạt được trí tuệ vô lậu. Ðừng ngã mạn, đừng đi theo tà
giáo. Làm bác sĩ giỏi mới định đúng bệnh, vi phẫu thuật, hoặc chữa trị nội khoa
cho người cái nào liệt kháng thì khẳng định liệt kháng. Không có chuyên môn ắt
có tử vong, gây nhân quả. Mỗi bác sĩ biết luật nhân quả thì tay nghề sẽ trở nên
sắc sảo. Nếu từ giám đốc bệnh viện cho đến y công tâm đắc học thuyết không làm
khổ mình, không làm khổ người, Lá lành đùm lá rách, Bầu ơi thương lấy bí cùng,
hay lời thề với tổ y học Hypocrate, thực sự đi vào đời sống xã hội thì khi nhận
bệnh không thể bỏ qua những dấu hiệu quan trọng của bệnh. Tôi còn nhớ tám giờ tối
hôm ấy chuyển một phụ nữ thai ngoài tử cung. Lúc chuyển thì cơn đau chưa có kịch
phát lắm. Tôi cực chẳng đã mới thuyết phục được gia đình và thoát được ách đồng
bóng lên xác. Thế mà khi đến bệnh viện lại gặp bác sĩ và y sĩ trực tắc trách vô
trách nhiệm. Bác sĩ phải thỉnh mời từng lúc khi bệnh nhân rên la. Bác sĩ khám
qua loa, chỉ đùa cho y sĩ trực vô lương tâm. Bác sĩ ra quán nước cạnh công viên
đàm tiếu. Y sĩ trực mải mê ngủ. Tội nghiệp cho tôi lên phòng gọi thì bị rầy hãy
để cho người ta ngủ. Kim truyền dịch do cơn đau làm não lòng thân nhân, nó cứ
trượt ra hoài, và tôi phải đóng vai hộ lý. Cực chẳng đã tôi mới xuống gõ cửa
Giám Ðốc vốn là người quen. Giám Ðốc rủa Thương tôi: Thằng quỉ sao đến giờ này
(11 giờ khuya). Giám Ðốc triệu tập bác sĩ không trực đến chưởi cho y sĩ một trận
tưng bừng. Vòi trứng sắp vở chọc dò, máu đã bầm đen. Cấp tốc mổ. Trễ tràng thêm
tức nhiên bác sĩ và y sĩ ấy sẽ phạm tội giết người. Ôi nhân quả. Ðường tu học
phải có lương tâm và đạo đức với chính mình, phải tự chửa trị, phải biết phòng
chống lây nhiễm bằng chuyên môn, khoa học thường thức phải có giáo trình đúng đắn
để đạt đến cứu cánh thoát bệnh khổ. Ðến chùa học đạo mà vẫn khổ, vẫn nhỏ mọn,
si độc, không có trí tuệ thanh tịnh thì rất phí công. Hãy dương con mắt Chánh
Kiến nhìn xem giới luật trang nghiêm có được thực hiện chăng?? Con đường chân
lý sáng tỏa, không thể đem siêu hình tưởng, phá giới, không tiến bộ mà đi gạt
người khác được nữa. Cần phải có những cú va đập thật mạnh. Cần có Chân Sư thương
chúng sanh như con, dùng đúng từ để rõ nghĩa, không quanh co như thế gian. Bệnh
mê tín, Chân Sư cho rằng rất nhọc nhằn chữa trị, phải mất thời gian dài hằng
trăm năm, thật quá khiếp. Chúng ta hãy cùng tự trị kẻo uổng thân vô thường ngắn
ngủi. Cú đập mạnh là sự thử nghiệm công năng người hành giả xử lý ác pháp hoàn
hảo chưa. Không chịu áp lực và đập thì bao giờ biết được mình bản ngã buông tới
đâu. Chân Sư là nhà tạo mẫu Thánh hạnh, ra công thức bào chế trí tuệ cho cư sĩ,
tu sĩ. Chỉ cần chúng ta hoàn thiện vai trò anh hùng chiến thắng sân si, trạo cử,
phóng dật là xong. Ði về thành phố còn biết quận, phường, số nhà, còn có nơi để
đến. Cảnh Tây Phương tưởng tượng làm sao chuyển tải được thông tin; tất nhiên
không thể là bãi đáp cho nghiệp thức để từ đó chuyển hóa, lưu trữ, xử lý nghiệp
thiện hay ác. Ở xã hội ta đua nhau xây Quan Âm Các là việc làm có chủ ý bành
trướng lối hướng tâm đến đức tin mê tín trừu tượng, làm sai lệnh ý niệm chân
chính về lý nhân quả của nhà Phật. Buồn cười thay lại là những nhà tôn giáo Ðạo
Phật. Lo sàng lọc tinh hoa, loại bỏ tà tưởng mê tín chính là yêu con người, yêu
xã hội, yêu Ðạo Phật; là thực sự thể hiện trách nhiệm lương tri đạo đức với
toàn thể tín đồ Phật Giáo. Pháp hành cụ thể của Ðức Phật được Chân Sư Thông Lạc
phát triển chỉ dạy thực sự là những phương pháp rất khoa học cụ thể mầu nhiệm
trên lộ trình nhân quả, mang lại niềm hạnh phúc hữu hiệu cho con người. Phật
Giáo mang tính siêu thoát, thanh bần mà thanh tịnh, giải thoát mà vô cùng hiền
triết. Khi Phật Giáo phát triển theo thời đại vật chất nó sẽ biến thành tập
đoàn kinh doanh tôn giáo, bùng nổ những dịch vụ trai tăng. Khai thác tối đa tiềm
lực lễ hội và đời sống như Phật vua. Vua Phật nên bỏ đi truyền thống ăn bát,
thích cầm đũa ngà, chén kiểu. Về thăm Tịnh Xá, Chùa xưa thích ở khách sạn năm
sao, quên rồi không khí quê hương cốc lá đẹp thơ, cái đơn sơ thô kệch mà thanh
thản tâm hồn. Chất liệu Phật Giáo Nguyên Bản khi đã bốc hơi, phai nhạt trong lý
tưởng cao cả, thì quê hương sỏi đá này có ý nghĩa gì đâu. Ðạo Phật có mặt ở trần
dương này với hình thức Tăng giàu, Chùa sáng thì đâu có khác gì sự xỉ vả vào những
chúng sanh luân hồi đắm đọa, phỉ ố khinh thường đường lối tu tập của Ðức Phật,
xem thường nền đạo đức dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét