118-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 3: TÂM THANH TỊNH LÀ NHỜ LY DỤC LY ÁC PHÁP, CHỨ KHÔNG PHẢI CHẲNG NIỆM
THIỆN NIỆM ÁC/ 1
Có những
người tu ức chế tâm thấy sắc tưởng hay thinh tưởng cho là định tướng xuất hiện.
Những người này đã rơi vào mê hồn trận của định tưởng mà không biết. Khi rơi
vào trong mê hồn trận này thì chẳng bao giờ họ nhập được Tam Thiền, họ chỉ còn
loanh quanh trong cái thế giới tưởng này để đạt đến thần thông tưởng. Chúng ta
muốn nhập Tứ Thiền thì sau khi đã dừng tất cả các trạng thái tưởng, được xem
như người ngủ không còn chiêm bao. Không còn chiêm bao thì lúc bấy giờ chúng ta
nhập Tứ Thiền mới được an toàn. Chúng ta tịnh chỉ hơi thở tức là chúng ta ra lệnh
cho hơi thở phải tịnh chỉ (ngưng thở) nhập Tứ Thiền, chứ không phải chúng ta
nín thở. Ngay đó theo sự lệnh truyền của chúng ta, thì dần dần hơi thở sẽ dừng
lại. Nhưng khi dừng lại thân tâm của chúng ta không hoại diệt vì thân tâm chúng
ta thanh tịnh, sống đúng giới luật, không hề vi phạm. Còn như cơ thể của chúng
ta bất tịnh thì ngừng thở là chết ngay liền. Bởi vì thân của chúng ta đang tiếp
xúc và được nuôi dưỡng với những chất ô nhiễm, ô trược, Tâm thì còn dẫy đầy
tham sân si, luôn sống trong đau khổ, mà bảo hơi thở dừng thì làm sao nó dừng
được? Các nhà tập luyện Yoga , tâm họ chưa ly dục, ly ác pháp hoàn toàn mà họ dừng
được hơi thở. Họ dừng được hơi thở là tại sao? Ở đây họ phải dùng tưởng để tu tập
như: thở bằng trán, bằng lổ chân lông, v.v... , họ thở được là nhờ năng lực của
tưởng. Người tu theo tưởng định chỉ có ngủ thông tưởng chứ nó không có Lục
thông, Tam Minh. Bởi vì không có Lậu Tận Minh nên nghiệp tái sanh vẫn còn, phải
tiếp tục tái sanh luân hồi. Còn một người tu ly dục ly ác pháp hoàn toàn, tâm
thanh tịnh thì sẽ lìa hết các lậu hoặc. Lìa hết các lậu và tiếp tục tu các thiền
định và Tam Minh thì mới chấm dứt nghiệp tái sanh luân hồi. Con đường tu tập
đúng của Ðạo Phật là như vậy. Tâm lực giúp chúng ta tự tại nhập Ðịnh, tự tại
đưa tâm đến Tam Minh. Ngoài sự tu tập này không còn có cách nào chúng ta nhập định
và thực hiện Tam Minh được. Cho nên chúng ta tu đúng pháp thì có giải thoát,
còn tu không đúng thì không có giải thoát. Hôm nay trong chiếc áo của người cư
sĩ tu tập Thọ Bát Quan Trai, thì giữ gìn tám giới không có gì khó, chứ đừng có
vội xuất gia tu hành. Khi xuất gia tu hành chúng ta thọ Sa Di giới, Tỳ kheo giới,
tất cả những giới này đâu phải dễ giữ gìn được. Thí dụ: trong thập giới Sa Di
thôi, có giới cấm ta không được ăn uống phi thời, ngày ăn một bữa, có giới cấm
không được cất giữ tiền bạc, có giới cấm không nghe ca hát và tự ca hát, có giới
cấm không trang điểm làm đẹp làm dáng. Thế mà bây giờ dù đã thọ đủ các Giới,
ông Thầy nào cũng ăn ngày ba bốn bữa, cũng cất giữ tiền bạc, cũng xem ca hát,
thì thử hỏi như vậy có đúng không? Nếu tu sĩ ăn uống phi thời thì làm sao Phật
giáo sống được. Mấy ông Thầy ăn uống ngủ nghỉ sai giới luật, có ông thì đi chân
trần, có ông thì mang dép da thú vật, có ông lại có xe hơi riêng, xe cúp, xe
Honda chạy bất kể luật lệ đi đường, lại có thầy lái xe Honda lại đèo thêm một
cô Phật tử, lại có thầy đèo thêm một cô ni sau lưng, thì thử hỏi Ðạo Phật còn
có nghĩa lý gì của Ðạo Phật nữa? Giới luật ở chỗ nào nữa? Làm sao ly dục, ly bất
thiện pháp được? Ðó là những cái đau lòng nhất của Phật Giáo hiện nay. Ðó là những
điều kiện để cho chúng ta xác định Phật Giáo đang suy đồi, chứ không hưng thịnh.
Mặc dù bây giờ có hàng vạn tu sĩ Phật Giáo nhưng tu danh tu lợi. Bao nhiêu Phật
Học Viện mở cửa để đào tạo tu sĩ học thức. Những nhân tài học thức này chẳng có
lợi ích gì cho xã hội mà còn thêm gánh nặng cho mọi người. Những hạng tu sĩ
danh lợi này quá đông, còn những tu sĩ tìm tu giải thoát của Phật Giáo thì quá
ít. Số tu sĩ tu danh, tu lợi này là gánh nặng cho tín đồ. Các cư sĩ phải nuôi,
phải cúng dường. Mỗi lần trai tăng là mỗi lần quí vị phải đóng góp nhau từng đồng
từng cắc để cho họ ăn, họ sống, họ học, họ chia của cải trên mồ hôi nước mắt của
quí vị. Cho nên quí vị biết rằng Giới luật còn là Ðạo Phật còn, Giới luật mất
là Ðạo Phật mất. Chúng ta không nên nối giáo cho những người này, họ là giặc
trong Phật Giáo, họ đang diệt Phật Giáo. Quí vị đừng nghĩ rằng người nào làm tội
thì họ phải chịu tội. Tội những người làm cho Phật Giáo suy đồi, họ không tránh
khỏi nhân quả đó đâu, nhưng quí vị cúng dường không đúng chánh pháp là tiếp tay
làm hư hoại Phật giáo thì quí vị không đáng là người đệ tử cư sĩ tại gia của Ðức
Phật. quí vị cũng phải chịu trách nhiệm phá hoại Phật Giáo. Thí dụ một người
ngoại quốc vào đất nước Việt Nam, đến chùa, lăng, miếu chỗ đông người, nơi đâu
cũng đều thấy ăn mày đi xin tiền xin thực phẩm, thì họ sẽ chê đất nước nước Việt
Nam, dân tộc Việt Nam. Phải không các bạn? Tại sao lại có ăn mày nhiều như vậy?
Tại vì, quí vị đặt lòng thương không đúng chỗ, có nghĩa là thấy ăn mày là quí vị
bố thí. Bố thí như vậy quí vị sẽ biến đất nước này thành đất nước ăn mày. Nhà
nước có bổn phận phải tập trung những người ăn mày tàn tật vào một cái trại nào
đó. Chúng ta cùng nhà nước sẽ bỏ ra tiền bạc để nuôi những người ăn mày này, chứ
không nên để những người tàn tật ăn mày này đi xin rải rác khắp nơi làm xấu đất
nước chúng ta. Cũng như bây giờ quí vị cứ nuôi những ông Thầy phá giới luật, phạm
giới luật như vậy, quí vị tưởng như vậy thì Phật pháp còn ư? Hoặc quí vị bỏ ra
hàng tỷ bạc để cất những ngôi chùa đẹp thì như vậy quí vị làm hưng thịnh Phật
Giáo chăng? Không đúng đâu. Quí vị làm cảnh đẹp tham quan để quí vị đi giải trí
quên sự mệt nhọc, bằng những hình thức tu tập. Quí vị quên rằng Phật Giáo không
phải là những cảnh tham quan đẹp đó. Hình ảnh chân thật của Phật Giáo là sống
không chùa, không nhà cửa, chỉ ba y một bát, chòi tranh vách lá mà thôi. Ðời sống
người tu sĩ là sống du tăng khất sĩ, rày đây mai đó, không dính mắc một cái gì
hết. Quí vị cất chùa cho tốt đẹp và ông Thầy là một công nhân viên để phục vụ
cúng bái cầu an, cầu siêu, ma chay, làm tuần làm tự, xin xăm, bói quẻ, xem ngày
giờ tốt xấu,.... Như vậy quí vị rất thỏa mãn tinh thần. Quí vị đã làm hư hoại
Phật pháp hết rồi! Phật pháp không phải là chỗ để an ủi tinh thần cho quí vị mà
là chỗ để quí vị thắp đuốc lên mà đi trên đường giải thoát. Cho nên tu là phải
tu đúng pháp, chùa là nơi để cho quí vị đến đó Thọ Bát Quan Trai để quí vị tu tập
một ngày làm Phật, làm Thánh Tăng, Thánh Ni, chứ đâu phải chùa là nơi để cho
quí vị đến đó tham quan, ngoạn cảnh, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền, lạy lễ hồng
danh sám hối theo kiểu Bà La Môn. Cho nên những gì lời Thầy nói ra là những gì
muốn xây dựng lại cái tốt cái đẹp cho Phật Giáo. Muốn đem lại cho quí vị được một
ngày làm Phật, một ngày được giải thoát, chứ không phải ở đây lý luận nói thế
này, nói thế khác. Thầy mong rốt cuộc tu sĩ phải ra tu sĩ, mà cư sĩ phải ra cư
sĩ, đâu ra đó hẳn hòi. Cư sĩ phải hộ trì Phật pháp, hộ trì đúng chánh pháp, chứ
không thể hộ trì không đúng pháp. Thầy nói sự thật, được nghe lời Thầy là may mắn
cho quí Phật tử. Dù sao quí Phật tử cũng còn mang những kiến chấp, cho Thầy quá
cố chấp, quá sân hận, quá nặng lời, quá lỗi thời không hợp với thời đại này. Ðối
với Thầy, quí vị muốn nói sao cũng được, miễn là lời nói của Thầy là chân thật
của Phật Giáo, làm sống lại Phật Giáo. Cái gì mà Ðức Phật ngày xưa để lại thì
ngày nay chúng ta áp dụng vào đời sống là thật sự đem lại lợi ích và hạnh phúc
cho con người, chứ không phải lỗi thời. Người ta cho rằng Thầy chấp giới, chấp
cái này, chấp cái kia, vì vậy họ cho Thầy lỗi thời, không hợp. Bây giờ phương
tiện vật chất, tiền của, xe cộ tất cả mọi thứ đều hiện đại tiện nghi sung mản
như vậy mà Thầy ôm bát đi bộ, xin ăn thì quá lỗi thời; lương thực ăn uống thì
quá đầy đủ, ngày xưa không đầy đủ thì đành phải chịu, còn bây giờ đã đầy đủ mà
Thầy còn chấp chặt những điều thiểu dục tri túc, thì không hợp thời. Ở đây Thầy
suy nghĩ, tư duy cái nào giải thoát, cái nào không giải thoát, cái nào đưa đến
dục lạc và cái nào không đưa đến dục lạc. Cái chỗ này là chổ quan trọng mình phải
tư duy kỹ lưỡng, vì mình phải chấp nhận sống đúng đời sống của một vị tu sĩ
Thánh Tăng. Khi mình sống đúng hạnh giải thoát thì người cư sĩ ủng hộ và bảo
trì Phật pháp. Thật ra Phật pháp còn là do bàn tay của những người cư sĩ. Còn
tu sĩ chỉ là những người có nhiệm vụ tu tập để thực hành đúng phạm hạnh, để thực
hiện được gương hạnh cho người cư sĩ, để người cư sĩ nương theo. Người tu sĩ đừng
nên sa ngã, chạy theo dục lạc, chạy theo lòng ham muốn ác pháp, mà làm cho người
cư sĩ đau lòng. Hôm nay Thầy nói để chúng ta thấy biết rõ. Bây giờ chúng ta
quay trở lại vị trí tu hành. Trước tiên chúng ta phải học đạo đức. Ðạo đức
không làm khổ mình không làm khổ người, đạo đức nhân bản - nhân quả. Ðó là điều
quan trọng đem đến lợi lạc cho quí vị sống trong gia đình đối xử với nhau, hoàn
toàn đưa gia đình đến an vui, hạnh phúc chân thật. Ví dụ: Bây giờ mình muốn đi
tu, mà vợ con không cho đi, nhất định chúng ta không được đi. Tại sao vậy? Mình
đi tu vợ con mình đau khổ, nhớ thương, cho nên mình không đi. Mình không đi
không có nghĩa là mình không tu. Vì Ðạo Phật dạy ta tu tập nhẫn nhục, tùy thuận.
Nhẫn nhục trước sự không bằng lòng của vợ con, nhưng chúng ta tùy thuận không bị
lôi cuốn vào con đường ái kiết sử, đó là cách khéo léo đưa dần cả gia đình đến
với Phật Pháp. Cả gia đình chúng ta là một cụm nhân quả. Chúng ta không thể bỏ
đi tu để vợ con buồn khổ như thế này được. Cho nên chúng ta phải sống trong gia
đình. Chúng ta phải làm những gương hạnh gì để dẫn dắt vợ con mình theo đường lối
đạo đức của Phật Giáo. Mình phải làm gương hạnh đạo đức hẳn hòi để giúp cho gia
đình mình an vui, vợ con đồng hướng theo một hướng tốt. Chờ đến khi đủ duyên
chúng ta ra đi vợ con rất sung sướng, là vì mong cầu cho chồng mình đi tu, còn
con cái ước ao người cha của mình thực hiện được đạo giải thoát để về dìu dắt mẹ
và anh chị em mình cùng đi trên con đường đó. Nếu cả gia đình đều đồng ý thì hạnh
phúc biết bao! Vậy mình phải sống như thế nào để sống đúng đạo đức làm gương
trong gia đình. Không những làm gương cho gia đình mình mà còn làm gương cả xóm
giềng xung quanh mình nữa. Vậy sống như thế nào để mình dẫn dắt những người
xung quanh xóm giềng của mình. Ví dụ: Một nhà hàng xóm bên cạnh ngay trước nhà
mình, thường hay ném rác bẩn sang nhà mình, mình cứ xách chổi ra quét dọn sạch
sẽ không la lối chửi mắng ai cả. Và như vậy chúng ta đã dạy cho họ một bài học
đạo đức, chắc chắn một ngày nào đó họ sẽ trở thành người tốt. Người ta đã vô
minh, không hiểu đạo đức vệ sinh, người ta chỉ nghĩ đến cá nhân chứ không nghĩ
đến ai hết. Ðạo đức dạy chúng ta nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng. Vì thế tốt
hơn hết mình cứ vui vẻ, quét dọn sạch sẽ và nghĩ rằng: đây là nhân quả đời trước
của mình, mình có nợ với người này, người này mới xả rác như vậy thì mình cứ
vui vẽ làm đi, làm cho sạch, làm cho người đó họ ngạc nhiên và tự hỏi: Tại sao
ông này không tức giận mình? Nếu người khác đùa rác, đùa chất bẩn vô nhà mình,
thì mình có giận không? Mình tin chắc, sớm muộn gì người ta cũng ý thức được điều
đó, chứ không phải không. Nhưng mình phải bền chí để giáo dục đạo đức cho người.
Khi nhân quả thiện của mình tạo ra đến lúc chín muồi, nó sẽ chuyển đổi thì người
ta sẽ hối hận tức khắc và sẽ đến xin lỗi mình. Bởi vì nhân quả nó chuyển đổi,
chứ không phải cố định.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét