262-Ý DIỆU THANH HIỂU NHỮNG LỜI DẠY CỦA CÔ DIỆU QUANG
1.- Diệu
Thanh tự nghĩ muốn tu học thiền, đầu tiên là nên tu về đạo đức làm người trước,
vì có đạo đức thì con người mới trọn vẹn là con người, mới mong tiến lên làm
Thánh được. Có đạo đức thì tâm con người mới thấy bao la rộng rãi, nhìn nơi đâu
cũng thấy thương chứ không còn ghét nữa. Không dám nói một lời nói nào làm buồn
lòng người khác, luôn mong muốn lời mình nói ra có lợi cho người, làm vui lòng
người thì mới dám nói. Lời nói mong muốn mọi người hòa hợp chứ không bao giờ
nói lời chia rẽ người. Không dám nghi ngờ một điều gì cho ai, vì nghi ngờ người,
nếu không đúng là tự mình gieo một nghiệp quá nặng nề cho mình. Và khi sắp làm
một việc gì cũng luôn cân nhắc kỹ càng việc mình làm có làm buồn, làm hại ai
không? Do tình thương đối với mọi người đều như vậy thì cái tâm đâu còn sân giận,
đâu còn buồn phiền, nên dễ tha thứ những gì lỗi lầm của người khác. Do đó khi
bước vào tu thiền thì xả tâm được dễ dàng. Nếu không rèn luyện cho mình một đạo
đức làm người trước mà bước thẳng vào tu thiền, ta khó mà xả tâm được. Khi gặp
nghịch cảnh thì dễ sân, dễ giận, và hay sinh tâm ganh tị khi thấy người hơn
mình. Khi tu được một điều gì thì bản ngã càng lớn, còn tu không được thì tâm dễ
thối chuyển, có khi bỏ cuộc nửa chừng. Ðó là do đạo đức làm người chưa được rèn
luyện vững vàng.
2.- Người ta
bảo rằng: "Cô Út khó tánh, mỗi chuyện cô mỗi la rầy, những người hay nói
chuyện thì cô đập phá thẳng tay, không vị nể một ai, và nhất là những người phụ
bếp là những người thường liên tiếp chịu nhiều trận đòn." Nơi nhà bếp đây
ví như một lò luyện thép tinh vi trui rèn làm sao cho tâm phải bất động trước
các pháp. Những lời mắng chửi chỉ thoáng qua thôi không thể dính mắc một chút
nào trong tâm thì may ra sự tu mới có một phần nào kết quả. Phải công tâm mà
nói, chúng con là những người thường xuyên ở bếp, vì sợ cô la rầy nên chúng con
lúc nào cũng ở trong tư thế sẳn sàng chuẩn bị đề cao cảnh giác cao độ, mà cảnh
giác cao độ là thường xuyên tỉnh thức rồi. Cô đã huấn luyện cho chúng con có sự
tỉnh thức thực tế ngay trong việc làm, chắc chắn có nhiều lợi ích hơn sự tỉnh
thức kềm thúc theo phương cách ngồi thiền từ xưa đến nay.
3.- Có lần
Diệu Thanh hỏi cô Út: "Út ơi! Út muốn cho người xả tâm nên la rầy mắng chửi,
những người xả tâm chưa được nên sanh buồn khổ, như vậy là Út có tạo nghiệp
không Út". Cô Út trả lời: "Không! Út muốn cho người luôn tỉnh thức để
xả tâm cho bằng được nên Út la rầy mắng chửi. Do tâm thiện Út mới làm vậy chứ
có ghét bỏ ai đâu, nên không thể gọi là tạo nghiệp. Họ không xả tâm được là tại
họ. Họ xả tâm được thì họ thấy Niết Bàn, còn xả không được thì họ tự tạo cảnh địa
ngục cho họ mà thôi. Út chỉ trợ duyên cho họ chứ không phải tự tạo nghiệp cho
mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét