84-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: ÐƯỜNG LỐI TAM Y NHẤT BÁT CỦA ÐẠO PHẬT
Thái Tử SĨ ÐẠT
TA có lẽ nghĩ rằng cung son là nhà tù của sự phát triển tư duy. Nó che dấu sự
thật khổ đau của lê dân trăm họ. Sự giàu sang bất công và phi đạo đức bao giờ
cũng che chắn tầm nhìn và hút con người vào quỷ đạo nhân quả tội lỗi, cho nên
Ngài đã chạy trốn cái tháp ngà đó? Cái tháp ngà dư thừa vật chất là triệu chứng
của bệnh lú lẫn trí tuệ. Ðời sống di hành khất thực giải thoát là một nghệ thuật
dưỡng sinh tuệ tri, thanh thãn không vướng bận tứ sự, tập thuần diệt ngã, xả
tâm ngã mạn. Ngày xưa một Thái Tử giàu sang bố thí ngai vàng, noi theo truyền
thống Tu Sĩ nghiêm trang thanh tịnh ôm bát xin ăn tu học. Ðời sống thanh bần của
Tu Sĩ là hình bóng đẹp tôn kính trong lòng người thế tục. Chiếc cốc lá đơn sơ,
độc cư tỉnh lặng phù hợp với đời sống nghèo của tu sĩ hơn và trong tận sâu kín
của tâm thức đã có sự sẵn sàng buông xuống, chỉ cần một bát cơm ngọ nuôi thân để
giữ vẹn tròn đạo đức tu sĩ. Cái nghĩa của xuất gia là ly khai, ra khỏi nhà danh
lợi buộc ràng tham muốn; là buông bỏ giải thoát; là sự bằng lòng với đời sống
không tiền bạc, không chức danh gì khác hơn là Tỳ kheo phá ác, bố ma, thực hiện
gương hạnh thánh của Phật. Ngày nay cái nghĩa của xuất gia dường như được đổi
là nhà xuất nhập khẩu. Chúng ta thử nhìn cái cốc lầu bê tông của một vị Thượng
toạ có đủ chức danh, nó kiêu kỳ làm sao, tiện nghi chẳng thiếu chi cả. Tiền giấy
năm chục là nhỏ nhất? vàng??? Thử hỏi đời sống nghịch trái Ðạo Phật như thế thì
lòng dạ nào ôm bát khất thực cho được. Cho nên họ đã cấm người khất sĩ chân
chánh đi khất thực hoá duyên, thả lỏng những kẻ khất cái vô lại khinh thường đức
tin của nhân loại, che dấu sự buông lung lợi dưỡng, xâm phạm nghiêm trọng tín
ngưỡng cao đẹp của Phật giáo. Ði khất thực chính là sự lao động trí tuệ, đánh
thức lòng nhân ái, san phẳng giai cấp, hướng tâm người nghiêng lòng xuống miếng
ruộng phước điền gieo giống công đức vị tha, xiết chặt tay nhau xây dựng một xã
hội thanh khiết nhu mì và hạnh phúc. Tu Sĩ sung túc về vật chất đâu phải là
hình ảnh đẹp của Phật giáo, ăn không ngồi rồi béo mập là cái nhân của bệnh đái
đường, tim mạch, bệnh tâm thần suy đồi đạo đức. Tôi không thể nào hiểu nỗi về sự
cúng dường phi lý của người Phật tử trước một lối sống không đẹp như thế: mặc
áo thun, mang giầy Bata chạy thể dục, giống người đời. Ðã là Tỳ kheo Tăng, Tỳ
kheo Ni mà ngồi xem "Ti vi chiếu bóng". Thật là hối tiếc và đau lòng
cho chúng tôi quá. Những hình ảnh xấu tệ đó đã nói lên sự đổ vở đạo đức của người
Tu Sĩ. Nó biến người Tu Sĩ thành kẻ núp bóng Phật dối gạt đức tin và hưởng lợi,
bốc lột sức lao động của bá tánh. Chưa hết, thời đương đại do cái chiêu bài thức
thời, phương tiện, nên ông Tăng chở bà Ni trên chiếc xe Dream thật là "kịch
tính" hay là vở kịch hài cười ra nước mắt trên con đường mịt mù cát bụi.
Những hành vi này phải được đem Giới luật ra để xét hỏi và căn cứ theo giới
pháp hoặc là trục xuất, quì hương hay sám hối đoạn diệt. Phật giáo cần phải được
chấn chỉnh giới luật. Có lỗi phải bị nghiêm phạt dù đó là Cao Tăng Giáo Phẩm. Nếu
không thì Phật giáo sẽ bị ngộ nhận là một tôn giáo tội lỗi. Sống tha hoá lợi dưỡng
là chướng ngại pháp, là hậu quả của sự cấm đoán đi bát khất thực của các nhà Ðại
Thừa danh lợi, tham mưu cho việc phá hoại đức hạnh cao đẹp rất cơ bản và tôn chỉ
giải thoát thánh thiện của Phật giáo. Khi đạo đức giới hạnh trang nghiêm giải
thoát của đời tu sĩ bị đổ vở nó sẽ dây chuyền cho sự đổ vở đạo đức xã hội và lúc
đó ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho cuộc sống an tịnh cao quí của mọi người?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét