24-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: TAI HẠI CỦA SỰ THIẾU ÐẠO ÐỨC
Người trí mà
không có đạo đức là người ác hiểm. Người dốt mà có đạo đức có thể là hạt nhân
vươn tới cái đẹp cho cuộc đời. Có học thức, có chỗ đứng cao trong xã hội, nhận
lãnh nhiều vai trò quan trọng, nhưng thiếu đạo đức, không nhìn thấy hàng chục
triệu căn nhà lá tơi tả, nghèo nàn, thất học, không có tiền đến trường, những
nông dân cực khổ thua lỗ không được giá, v.v... mà chỉ biết tiêu pha lãng phí,
leo lách chi bằng tiền của công, đó gọi là ác pháp. Ngược lại, tôi là phu vệ
sinh quét rác cho con đường, thành phố sạch thơm, tôi hốt từng cọng rác của những
người vô tình ném bỏ bừa bãi, dầu sao hốt rác cũng là phương pháp diệt ngã xả
tâm. Tuy rằng phu quét rác ăn lương bổng, nhưng không vì thế mà chúng ta thiếu
văn hóa, xả rác không đúng chỗ. Mình nhả khói thuốc vào người kế cận nơi quán
nước, hay làm chìm ngập khói thuốc cho những ai ngồi sau mình trên chuyến xe
đò, cũng là hành động kém phẩm chất đạo đức, nên chẳng có chỗ dành riêng cho
người hút thuốc như có chỗ tiểu tiện riêng vậy. Cho nên nghề hốt rác không phải
là thấp hèn, mà còn có đạo đức lợi mình, lợi người, tích lũy hành động thiện,
hưởng lấy quả báo thiện, tạo tiếng tốt cho nước nhà. Mình thu lợi nhuận quá lớn
lao từ sức lao động của công nhân mà không đền ơn đáp nghĩa, đãi ngộ xứng đáng
có khi sẽ dẫn đến sự thất bại trên trường doanh nghiệp, thiếu cái tình người.
Chúng ta cũng cần nghiên cứu sâu hơn về ý nghĩa của công bộc. Ví dụ một công bộc
giỏi đảm đang việc nước sẽ có thể viết nên một trang sử vẻ vang cho đất nước
mình. Ông Phật chẳng qua cũng chỉ là một công bộc của chủ nghĩa từ bi. Mình là
một công bộc có đạo đức với chính mình thì chính mình là hòn ngọc của xã hội. Tổ
Minh Ðăng Quang nói: Ðạo đức là nồi cơm ở chính giữa vì thế mà nhà sư có nhiều
tài sản tức là đi ngược lại đường lối tu tập giải thoát. Có nhiều sư nói tùy bệnh
của chúng sinh cho thuốc, nhưng nếu quí sư không có đạo đức tất nhiên không phải
ông thầy chuyên môn, không thông pháp hành liệu có mắc phải sai phạm tổn đức
không? Dạy đạo tùy căn cơ đó là công tác Phật sự của thánh Tăng nhãn căn viên
thông, không phải việc của phàm tăng lo tu, tu lòng vòng, tu ức chế. Mở cốc ra
tiếp duyên là ác pháp, đóng cốc lại trốn duyên chưa biết đó là thiện hay ác
pháp nữa vì cánh cửa vô minh đóng mở chưa tuân theo diệu lực của mình. Ðạo Phật
duy nhất chỉ có một vị thuốc là Chánh Pháp Cam Lồ. Nếu uống không kham có lẽ lại
phải trở về hoà nhập cộng đồng thế gian luyện công giác ngộ, tăng gia lao động.
Thiết nghĩ, người tu sĩ là bậc minh triết có lẽ nào để sáu dục kéo lôi, đồng
lõa với chướng ngại pháp âm, thinh, sắc, tướng. Hay vì Tịnh-Xá bự, Chùa to, có
ti vi, đầu máy nên không thể dạy bảo được Tịnh Xá nhỏ, Chùa nhỏ về đạo đức làm
Thánh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét