232-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 5: TÂM NGUYỆN DIỆU MINH
NAM MÔ BỔN
SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT, NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH THÔNG LẠC.
Con đê đầu
đãnh lễ dưới chân Thầy ba lễ. Để tỏ lòng tri ân ngưỡng mộ công đức của Thầy. Thầy
từ bi hoan hỷ cho phép con được bọc bạch một đôi lời. Những gì con sắp nói ra
đây dù sai đúng thế nào, con cũng xin một ngàn lần sám hối với Thầy. Hôm 27
tháng 5 năm Nhâm Ngọ (7-6-2002) nhóm tu Nguyên Thủy Hà Nội chúng con có họp tọa
đàm tại 40A Tuệ Tĩnh Hà Nội xoay quanh đề mục hoằng dương chính Phật pháp mà Thầy
thương ban tặng cho cả loài người trên hành tinh này. Pháp Phật vi diệu, thậm
thâm. Nhưng có ai phước duyên được gặp, thì đều được hưởng mùi vị giải thoát.
Thế mà hiện tại chúng sanh do nghiệp quả nặng nề, đã vô tình đánh mất đi, một bảo
vật vô giá đó. Chính lẽ đó, con trăn trở trong lòng, hôm nay con mạo muội xin
thưa bạch với Thầy. Chúng con là những đứa con tội nghiệp, đang được Thầy dẫn dắt
đi theo lộ trình giải thoát. Bạch Thầy trong không khí buổi họp con có cảm nhận
rằng: chúng con là những người đang đi theo lộ trình giải thoát của Thầy mà sao
đa phần chưa hiểu đúng ý chỉ của Thầy. Thật vậy pháp của Thầy thương ban tặng
cho chúng sanh là một vật báu vô giá với hiện nay và cho cả mai sau ở hành tinh
này. Một lẽ giản đơn Thầy là một đức Thích Ca hiện thế. Sự xuất hiện của Thầy
làm rung động đất trời, vén màn vô minh, xua đi những áng mây mù che phủ của gần
2000 năm nay, bị tà giáo ngoại đạo, Đại Thừa thao túng, bóp méo chân lý bất nhị.
Nỗi nhức nhối nay chỉ có Thầy mới cảm nhận được. Vì Thầy là bậc Thánh. Thầy đã
đi theo lộ trình của Phật đã đi, để dẫn dắt chúng sinh, trong đó có chúng con,
chúng con vui sướng vô cùng vì chúng con đã có đại phước duyên - sinh ra đời gặp
Phật. Một chân lý sờ sờ - Một sự thật hiển nhiên. Thật tuyệt vời có một không
hai. Nhìn lại với hiện thế, hẳn vì phước duyên quá mỏng, nên không thấy được
chân lí đó mà đã vô tình cùng tà giáo vùi dập đi trong quên lãng. Song có biết
đâu ở trong cơ vi bí mật. Pháp Phật mầu nhiệm không thể nghĩ bàn. Cho nên càng
bị vùi dập, thì lại càng sáng tỏ, vững vàng như thành đồng vách sắt! Thầy xuất
hiện rung chuông cảnh tỉnh - Tiếng sư tử rống. Ai có đại phước duyên thì tỉnh
ngộ, ai bạc phước thì quên lãng. Tin - Nghe hay không là tùy duyên chứ không bắt
ép. Ý chỉ của Thầy quí hồ tinh bất quí hồ đa. Ai thấy quí giá thì tự ôm lấy
pháp sống và tu theo pháp. Ai thấy bình thường thì coi như không thấy. Cũng như
tất cả họ đều tìm đến Tu Viện Chơn Như. Chứ Thầy không mời chào. Vậy thì pháp của
Thầy, ai có duyên được gặp. Thầy ban bố. Ai vô duyên, thì có mua cũng không bán
vì đã vô duyên bạc phước thì làm sao thấy được giá trị đích thực của pháp. Thưa
Thầy, để minh chứng điều này con có mấy ví dụ: 1/ Đạo hữu Cát Tường nói: Tôi có
mấy người bạn (trí thức thế gian giáo sư tiến sĩ). Trong đời sống của họ tôi thấy
họ đang cần và thiếu một thứ gì đó. Tôi nhắm đúng sự cần đó, và đáp ứng theo ý
họ - họ thích - Sau đó tôi ban pháp (sách) cho họ. 2/ Đạo hữu Bính (Hải phòng)
ý của đạo hữu, là hoằng dương chính Phật pháp là tốt, song cách làm của đạo hữu
Bính dễ làm cho đời hiểu sai lệch - Nếu như con, con cho đây là một ăn thua, được
gì đó, v.v... Nếu như Hòa Thượng Thích Thanh Từ luôn nói trước chúng: tôn trọng
chân lí. Vậy thì đạo hữu Bính giải thích sao đây??? 3/ Cũng như việc làm của ông
bà Thức! Riêng con, con không tán thưởng song con cũng không phản đối. Bởi lẽ nếu
thô thiển là một thứ hàng hóa thế gian, thì việc làm này nghệ thuật đấy. (Bán
chạy hàng biết lứa khách). Nhưng đây lại là một vật báu vô giá, ta làm như vậy
có phần nào ta đã tự phỉ báng chăng? Ta không thể một ngàn lần không thể trao
pháp cho những kẻ tham, sân, si, mạn, nghi đầy ắp, những cái đó đã thâm kiết
vào họ từ bao nhiêu kiếp... Trước mặt ta, họ vui lòng nhận pháp sau đó họ có
hành (đọc) theo pháp, điều đó ta cần đề cập đến. Vậy thì việc làm này có thể lợi
bất cập hại. Một kẽ hở để những người chống trái, họ phỉ báng tuỳ thuận lại bị
lôi vào ác pháp. Qua nghiên cứu Đại Thừa giáo. Trong mấy cách bố thí, bố thí
pháp là có phước vô lượng. Vậy, đến nay nhìn lại họ đã dùng pháp của họ, để vùi
dập pháp của chính Phật pháp như thế nào rồi? Do đó cách làm của ông bà Thức
sao họ không có quyền suy ra? Thưa Thầy viết đến đây con đã phải rơi lệ. Con cảm
nhận rằng Thầy trăn trở đau đáu thương đời - Thương chúng sanh bạc phước. Mẹ
nói không tin, mà tin mẹ Ranh là như vậy. Hỡi các chư vị đồng đạo ta hãy bình
tâm nhìn lại gương Thầy của chúng ta: Một mình Thầy đứng giữa phong ba,mà như
thành đồng vách sắt. Lúc ban đầu Thầy là một đốm lửa, đốm lửa này đang đương đầu,
với một bể nước. Vậy cớ sao không tắt. Mà lại còn cháy loang rộng ra??? Cho đến
nay có thêm chúng ta nữa, Thầy và chúng ta vẫn đóng vai ấy. Một đốm lửa chống với
bể nước không hơn không kém. Thực tế làm một bài toán ta thấy đáp số ngay.
Trong nhóm tu Nguyên Thủy của chúng ta ở Hà Nội này có + 100 vị. Một trăm người
này, có 1% trong gia đình toàn tâm, toàn ý, y giáo phụng hành, đi theo lộ trình
của Thầy tìm đường giải thoát thực sự cầu thị. Còn 99% gia đình trong số chúng
ta chống trái hoặc làm thinh, không ủng hộ cũng không phản đối. Rõ ràng núi
Thái Sơn trước mặt mà họ không nhìn thấy. Ở phạm vi hẹp là gia đình, suy rộng
ra, với ngoại đạo tà giáo Đại Thừa - ngoài ra là những người không theo một tôn
giáo nào. Với con số này thì bể nước và đốm lửa nó chênh lệch sao đây??? Hỡi
các chư vị đạo hữu. Một ví dụ như vậy ta có gì thiếu lòng tin chăng? Không muốn
ngàn lần không. Mà ta phải đặt một niềm tin sâu và trọn vẹn. Bởi lẽ: Thầy đích thực
là một đức Thích Ca hiện thế. Một vĩ nhân lịch sử có thật không hai. - Pháp Phật
nhiệm mầu không thể nghĩ bàn. -Thầy đang xả thân dẫn dắt chúng ta trên lộ trình
giải thoát. Đang trang bị cho chúng ta thanh gươm trí tuệ. Đang mồi đèn nối lửa
cho nhân loại, cho những ai tỉnh thức. Chúng ta hãy suy xét cách làm của Thầy
mà xem. Từ khi Thầy chứng quả đến nay (2002) vẫn cái thân tứ đại vô thường ấy,
Thầy vẫn trụ tại Tu Viện, vườn đất Trảng Bàng, Tây Ninh. Mảnh đất này đã có phước
duyên, đã được một vị Thánh anh minh, cư trú. Để rồi lịch sử sẽ ghi lại dấu ấn
của Thầy đến tận mai sau. Như đức Phật của ngày xưa (2500 năm). Không hơn không
kém. Một lần nữa, con xin muôn ngàn lần ngưỡng mộ tri ân công đức của Thầy. Thật
vậy. Con tự hỏi vì sao đốm lửa này, trước uy vũ của một bể nước mà không tắt???
Nếu bình thường đã bị tắt ngấm tự bao giờ. Hỡi các chư vị đạo hữu. Trí tuệ tri
kiến giải thoát nó vi diệu ở chỗ này đây. Thầy của chúng ta vẫn thường ngày ở tại
Tu Viện, Thầy có phải đi đâu đâu? Thế rồi tôi cũng như các chư vị đã tìm đến Trảng
Bàng nơi Thầy trụ. Khách không mời mà đến. Nghẹn ngào con được gặp cha. Mừng
vui khôn xiết- con oà khóc lên Giang tay Thầy đón, Thầy khuyên. Tìm về chính
pháp, cơ duyên đến rồi. Thật vậy. Đến bên Thầy ta được hưởng một từ trường thiện
lan tỏa. Hơn thế nữa ta được trắc nghiệm nếp sống của Thầy, một vị Thánh sống xứng
đáng chọn một ngày có ích. Thầy làm những việc như: quét nhà - quét sân - móc cống
tự đi lấy cơm... như chúng ta không khác. Ta thấy ở điểm này là phi thường đấy
chứ! Suy từ con ra, con cứ thấy được ở bên Thầy. Con thấy tự hổ thẹn vô cùng có
cái gì, từ trước đến nay mình đã vô tình hay cô ý tạo ác, đến nay trước Thầy cảm
thấy hổ thẹn lắm. Thưa các chư vị đạo hữu. Để lật lại vấn đề (hoằng dương phật
pháp). Chúng ta nhiệt tâm đi theo lộ trình của Thầy. Do đâu? - Do đại phước
duyên của ta được gặp. Do thấy tận mắt, gương hạnh của Thầy - Thầy là hiện thân
của đạo đức nhân quả và nhân bản. Phải từ đó sau ta mới nghiên cứu pháp của Thầy.
Ta liên hệ giữa thực tế với nếp sống của Thầy. Và pháp Thầy nói nhất quán một lẽ
thật hiển nhiên. Một bằng chứng sống phá tan những ung nhọt của Đại Thừa giáo
đã dã tâm vùi dập những chân lí bất diệt của Phật. Như vậy thì sao tránh khỏi một
sự phản ứng Vật cực đắc phản của thế lực ngoại đạo - Tà giáo - Đại Thừa. Càng
phản bác, lại chính là khuyếch tán tiếng sư tử hống, càng được bay xa. Như vậy
chẳng phải là thiện xảo đó sao? Đốm lửa này thay vì cháy bằng xăng dầu. Đã là
xăng dầu thì nó sẽ cháy trên mặt nước mà còn loang rộng. Không bao giờ tắt. Hỡi
các chư vị đạo hữu! Nhìn lại thực tế ta thấy ngay trong phạm vi nhỏ hẹp. (gia
đình) vợ chồng, con cái là những người giàu nghèo cộng hưởng. Thế mà họ còn chống
trái lại ta. Huống hồ ngoài xã hội. Ta sẽ nói được ai đây? Ấn sách vào bảo họ đọc
đi à? Không, muôn ngàn lần không. Ta hãy nhìn gương Thầy. Vậy thì gương hạnh sống
của chúng ta mới có tính thuyết phục. Không làm khổ mình, khổ người và khổ
chúng sanh. Trước tiên trong gia đình ta. Những người thân của ta, ngoài ra đến
chòm xóm- Rồi đến người thân quen ở xa. Họ thấy ta biết kết hợp hài hoà tế nhị,
như thế chẳng phải là thiện xảo đó sao? Ta ăn chay, ngày một bữa, mà công việc
hàng ngày ta vẫn đảm đương bình thường mà còn, nhanh nhẹn khỏe mạnh. Ta sống độc
cư mà không buồn, không khổ biết nhường nhịn, khuyên bảo người thân không làm
ác. Làm thiện ta tán dương. Với chòm xóm ta nín nhịn và giúp đỡ họ khi họ gặp
hoạn nạn. Khi ra chợ mua bán ta không được cống cao, cậy mình có tiền (khách
hàng là Thượng Đế). Hành hạ người bán (làm khổ người). Nói chung ở mọi lĩnh vực
ta đều nêu cao giới hạnh (thân hành niệm ngoại). Như thế mới có tính thuyết phục,
khi trao sách cho họ tham cứu. Suy ra xã hội ta thấy ở vùng cao, vùng sâu - xa.
Họ biết đốt, chặt, phá rừng là hiểm họa, biết nó tai hại biết bao, xong họ cứ
làm. Chính phủ muốn giáo dục họ thì cứ vận động họ đi học, tuyên truyền sách
báo- đài loa. v.v... Trong khi đó không làm đường giao thông, không cung cấp những
nhu yếu phẩm cho họ. Họ thiếu thốn đủ thứ, hàng ngày họ phải đối mặt, với một
thực tế phũ phàng, thế rồi chịu cảnh thiên nhiên nghiệt ngã chỉ đổi lấy miếng
ăn. Thế thì họ đọc sách làm gì? Cũng giống như việc làm của chúng ta, muốn uốn
ngọn theo ý ta, mà không truy tìm gốc rễ. Mặt khác ở góc độ đời thường mà nói:
Vật chất đã tha hóa con người, chủ nghĩa thực dụng đã ăn sâu vào máu thịt - Đạo
đức xuống cấp. Để chứng minh hùng hồn câu nói chư thiên giảm- loài người tăng.
Người ở đây là người giữ được năm giới. Và tránh được sáu nghề ác không làm. Bằng
không chỉ là thú vật không hơn, kém. Nhìn lại ở thế gian này có mấy ai giữ được.
Trong đó có cả chúng ta, chỉ có điều chúng ta đã thức tỉnh, đã vi phạm rồi. Bây
giờ phải tu để sửa. Bạch Thầy, con thiết nghĩ, và ước nguyện: Nếu như thế gian
này có 50% số người có cách sống bằng 30% thực hiện đạo đức của Thầy. Chỉ thế
thôi như vậy đã dẹp được nhà tù - Bệnh viện - Quân đội - Công an, v.v... Số này
có chăng chỉ còn một nửa. Không có huynh đệ tương tàn. Ôi! Đau xót cho đời là vậy.
Biết rõ một con người bằng xương, bằng thịt, một hành giả của đạo đức nhân quả
và nhân bản. Lịch sử có thật bất nhị. Một lộ trình Thầy đã đi và mang lại kết
quả vô giá như vậy. Thấy lợi ích thiết thực to lớn biết chừng nào. Thầy đã thể
hiện lòng từ bi, hoan hỉ dẫn dắt cho chúng sinh đi tiếp để được hưởng những giá
trị đích thực đó. Lẽ thật sống động hiển nhiên. Nhìn lại chúng sanh, như tai điếc
mắt mù, thật là đáng thương !!! Đó chẳng phải là vô minh đó sao? Nếu họ hiểu và
tin nhân quả thì họ dừng những điều ác, họ không tham nhũng làm gì, để rồi ngồi
tù? Mất hết vợ con nhà cửa. Như vậy pháp của Phật - của Thầy đem lại lợi ích
cho quần sinh thật là vô giá. Thế sao họ lại làm ngơ ??? Chúng ta là những người
đã được Thầy chỉ bảo, thấy rõ lẽ thật đó. Thấy thương đời - Từ đó muốn cho họ
cùng đi với chúng ta, việc làm đó là trong sáng, là đạo đức làm người. Bầu ơi
thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn! Thế thì cớ gì để
chúng ta chùn bước. Chúng ta nghiên cứu lại cách làm của chúng ta. Thiện xảo
trong công việc, song không thể quên rằng, trước hết, chúng ta phải thể hiện được
nếp sống trong sinh hoạt hằng ngày. Thể hiện giới đức làm người không làm khổ
mình - khổ người. Họ nhìn vào ta là bằng chứng sống như vậy mới có tính thuyết
phục cao. Ý chỉ của Thầy chúng ta muốn như thế. Nếu chúng ta làm được như vậy
chúng ta đã báo ơn Thầy rồi đấy. Qua nghiên cứu lịch sử Phật, ta thấy muốn gieo
duyên cho chúng sinh Phật nhắm đúng thời. Đi khất thực đúng giờ. Nếu đi vào giờ
ngọ thì cơm họ nấu vừa chín, họ cũng có cơm cúng dùng. Mà đi xin thì cũng được.
Lẽ thứ hai. Trong lúc Phật giảng pháp có một số người bỏ về. Phật không ngăn cản
mà Phật chỉ nói: Trong đây toàn là hột chắc, không có cành lá hột lép Nói như vậy
ta cũng không coi nhẹ việc truyền giáo pháp, mà cái chính là lấy hành động đạo
đức để cảm hóa họ thì mới có hiệu lực. Lúc đó ta chẳng cần, mà họ tự tìm đến,
yêu cầu thỉnh sách. Cũng như chúng ta đã đến Tây Ninh, Trảng Bàng tìm Thầy. Vì
Thầy là hiện thân của đạo đức nhân quả và nhân bản, không làm khổ mình, khổ người
và khổ chúng sinh. Thầy có đầy đủ oai nghi chính hạnh, nếp sống của Thầy với
giáo pháp của Thầy nói ra đồng nhất thiết thực và lợi ích lớn cho loài người của
cả hành tinh này, mà sao còn có những người cả gan buông ra những câu nói: nào
là quá mạnh, nào là đụng chạm đến nhiều người, v.v... Một bằng chứng xác thật
cho thấy về đạo, thì một vị sư trụ trì ở chùa Hương (Sư Viên Thành), lúc chết
đi để lại 23 tỷ bạc (tiền Việt Nam). Về đời chúng ta thấy nhan nhản những người
tham nhũng lại là những người có chức, có quyền. Những người thường dân muốn
tham nhũng thì làm gì có điều kiện. Như vậy soi lại, Thầy nói so với thực tế
còn quá khiêm tốn, thực tế còn đa dạng, nhầy nhụa gấp nhiều lần. Luật nhân quả
công bằng và công lí. Nếu sư Viên Thành còn sống mà tỉnh ra thì phải đê đầu đảnh
lễ dưới chân Thầy. Để tỏ lòng tri ân Thầy mới đúng. Và cho cả những ai đang có
những hành vi gian ác, lừa bịp đời phải tỉnh lại mà ơn Thầy, vì Thầy không sợ
khổ, Thầy đã lôi kéo họ ra khỏi bùn nhơ... để luật nhân quả không còn cơ hội
phán xét họ. Như vậy chẳng phải là vô giá sao? Bạch Thầy với ý nghĩa thô thiểu
như con, phần nào con cũng thấy được thâm ý của Thầy. Đau đáu nỗi thương đời ở
chỗ này đây. Vì thầy hiểu và biết đường đi lối về của luật nhân quả công bằng
và công lí chẳng chừa bỏ một hành động nào dù là nhỏ nhất của chúng sanh gây tạo.
Thấu triệt như vậy nên Thầy đã xả tâm, xả thân cứu vớt chúng sanh. Ngược lại
chúng sinh thì như mù, như điếc. Điếc không sợ súng là vậy. Ước nguyện của con:
Thân tứ đại của Thầy luôn được điều hòa. Thầy hãy nán lại một thời gian nữa để
dìu dắt chúng sinh, trong đó có chúng con. Đáp ơn Thầy chúng con xin nguyện sống
đúng giới đức làm người, sao cho xứng đáng là con của Phật, của Thầy. Dù kiếp
này chưa làm chủ được sinh, già, bệnh, chết thì cũng làm tư lượng cho kiếp sau.
Được tỉnh thức biết đường đi tu, khi còn nhỏ. Để khỏi gia duyên ràng buộc. Ái
kiết sử - Ngũ triền cái, như chỉ mành treo chuông! Kính thư, Con xin kính chúc
và thăm cô Út. Hà nội ngày 10 - 6 - Nhâm Ngọ (7-2002) Con: Diệu Minh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét