20-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: ÐẠO PHẬT NỀN GIÁO DỤC TUỆ TRI
Ðạo Phật là một chân lý tối thượng về một đời sống an tịnh, giải thoát... Ðạo Phật hội nhập vào quốc gia nào cũng hoá thân thành tôn giáo sùng kính của dân tộc đó như Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Cao Miên... Vì người ta dễ chấp nhận nó ở tính đạo đức cao, tính tự giác, luôn mang đến chất sống sinh động làm phong phú cho bản sắc dân tộc đó, nhất là tô bồi cho tính nhân văn cao của con người. Từ cổ chí kim, bất cứ triều đại nào, xã hội nào, thời đại nào con người cũng thích nếp sống có đạo đức, từ bi bác ái kể cả những người nghèo nhất trong xã hội và rất e dè lo sợ về tính tha hoá, lãng phí bất công. Thuở xưa, Giáo Hội Tăng Già của Ðức Phật chư Tăng sống đoàn kết với nhau trong tinh thần lục hoà mà Ðức Phật đã đề ra như: Thân cùng nhau hoà hiệp ở chung. Miệng không cãi lẫy đua tranh. Ý ưa nhau không trái nghịch lòng. Tứ sự chia đồng sống với nhau. Ðức hạnh trao dồi đồng tu tập. Học hỏi điều hay cùng chia xẻ. Thân cùng nhau hoà hiệp ở chung như một xã hội cộng đồng.Tứ sự chia đồng với nhau có thể áp dụng thành một trong những học thuyết xoá đói giảm nghèo trong xã hội loài người. Chư Tăng thánh thiện xứng đáng được ứng cúng từ cư sĩ tại gia Chánh Kiến. Ðạo Phật rất giàu chất nhân bản, giàu đức tính tự trọng như khi thọ nhận vật thực người tu sĩ thường quán: Xét hạnh mình thọ thí đáng không? Món vay món trả phải đồng, người dâng vật quí là mong phước lành, giờ thọ thực nhắc mình tinh tấn. Học đạo thành chí nguyện mới thành và như: Cơm như món thuốc linh chữa bịnh, Ta người đau phải tính phương châm. Ðể bảo vệ tính thuần khiết đó Ðức Phật đã lấy Giới Luật làm nền tảng cho đời sống Tăng lữ thanh tịnh giải thoát. Ðức Phật tuy là dòng dõi vua chúa nhưng Ngài vẫn ôm bát trì bình khất thực xin cái mà người ta vui lòng cho, xin ăn bằng đức tướng trang nghiêm trí tuệ. Phải chăng đây là phương pháp diệt ngã, xả tâm, đoạn trừ lòng ham muốn danh lợi. Phải chăng mỗi ngày ôm bát hoá duyên là mỗi ngày nhắc tâm, hướng tâm, giáo dục tâm bình tịnh mà đi trong sự vô cùng trân trọng mồ hôi, nước mắt của những tấm lòng đạo đức cao thượng. Ðạo Phật đặt nền móng cho sự tự giáo dục, tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn. Ðời sống của tu sĩ không tiền bạc, không nhà cửa, vô ngã lợi tha nhằm viễn ly sự chấp hữu đấu tranh, sự xa rời đời sống dục lạc để sống thanh bần giải thoát. Vì tu sĩ mà có tiền của tức có danh lợi, có danh lợi là ác pháp chấp thủ, không tuân thủ giới luật dễ bán đứng tôn giáo, khó mà có lòng TỪ BI với đồng loại. Có chăng là sự yêu chuộng lợi danh, mượn Ðạo tạo Ðời. Hãy thắp đuốc lên mà đi, tức là từ trong cõi cô đơn của cuộc đời, hãy năng động lặn sâu vào tâm tư mình để đột phá thắp sáng TRI THỨC thành tựu cho được TUỆ TRI. Vì có tuệ tri thì cuộc đời mới có ý nghĩa hơn, tự ban tặng cho mình niềm yên vui vô tận, khai mở lộ trình cho nhân loại thẳng đến tương lai hạnh phúc. Hãy đi sâu vào nội tâm chúng ta và quan sát cõi âm phù đe, là thống thiết đau khổ và tự mỗi người chúng ta, chính là Quan Thế Âm Bồ Tát tự cứu khổ cho cuộc đời mình. Quan Âm là thế! Ðức Phật Thích Ca đã mở ra một lộ trình GIÁC NGỘ về sự buông xuống những dính mắc trần thế. Từ mốc xích VÔ MINH lấy LY DỤC, LY ÁC PHÁP, con người sẽ khai phóng được VÔ MINH làm được điều kỳ diệu, chuyển đổi Thập Nhị Nhân Duyên, chuyển PHÀM thành THÁNH, có được niềm vui VÔ LẬU. Nếu không lấy từ VÔ MINH làm đối tượng, để khởi tu, để đoạn DIỆT, thì hành giả sẻ mãi đi trên hành trình sanh, lão, bệnh, tử. Cuộc đời cũng vậy, muốn là THIÊN ÐƯỜNG tại thế thì phải không tha hoá, không tà ác, không vô lại tham, si,... Bên cạnh cuộc đời phải có Vườn Hoa Tri Thức và xa lộ thông tin phải chuyển tải đầy ắp đạo đức, tối ưu cần thiết cho con người. Chỉ vài con vi rút thôi các mạng máy tính sẽ gặp những trắc trở khốn đốn. Chỉ vài niệm ác khởi lên con người đã tạo biết bao oan nghiệt. Vì thế đức Phật dạy: Ðiều ác phải đoạn tận không cho sanh khởi. Các pháp thiện đã sanh được đưa đến tăng trưởng, quảng đại. Ðạo Phật chủ trương: VÔ NGÃ ÁC PHÁP, HỮU NGÃ THIỆN PHÁP. Do vậy bất cứ ai nhận thức đúng về Phật Giáo chân chính, hợp tác, quí trọng, chân tu, thánh Tăng sẽ rất phù hợp với xu thế tự tồn tại và sẽ là một ích lợi bất khả tư nghì. Thử nhìn lại thân thế sự nghiệp và cách sống của những nhà đạo đức một trong những biểu tượng của Phật Giáo, của đạo đức làm người. Ðó là những tấm gương muôn thuở. Ở đây tôi muốn xác định về Phật Giáo chân chính. Ví như mỗi mảnh vườn, mỗi công ruộng chúng ta luôn chọn những giống cây khỏe cho năng suất lớn, có giá cao, đáp ứng cái cần dùng của thị trường tất nhiên chúng ta sẽ giàu to. Công việc dùng người cũng cần phải có dự tính có kế hoạch xác đáng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét