16-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 1: TÂM NGUYỆN/ 4
Tập xả cát bụi về cho cát bụi thì tâm hồn nhẹ nhỏm bay lên. Khi tâm hồn cát bụi phủ vây thì hành tinh này chưa có tiếng nói chung về nhân bản, về quyền sống bình đẳng. Ðạo Phật phải hiểu là đạo đức nhân quả, đạo đức nhân bản là đạo đức chuyển gen xấu thành gen tốt, chuyển hóa năm ấm thành năm lực diệu. Chuyển cái thấy, cái nghe gần, thành cái thấy, cái nghe xa. Muốn chuyển gen như thế thời phải học thành nhà bác học rồi phải tư duy, lấy đối tượng làm thí nghiệm đắm mình trong phòng thí nghiệm, chứ không thể đến giàn nhạc giao hưởng mà phân loại Gen. Chỉ trừ khi nhà bác học chứng ngộ vô lậu trí tuệ Phật, tu sĩ cũng gần giống như thế. Người có nhân văn, nhân bản, giới đức làm người không dám khạc nhỗ bừa bãi làm khổ người khác, giữ sạch cảnh quan, tỉnh giác đạo đức. Các bè bạn nước ngoài khi đến Sa Ba du lịch thấy rác nhiều quá đã dùng túi gom rác và khi xuống núi kiếm thùng rác công cộng không ra. Ðố các bạn nếu các bạn thời các bạn xử trí như thế nào? Theo tôi thì cùng nhau hùn tiền lại mua một thùng nhựa lớn, tìm chỗ thuận lợi mà đặt. Sau đó đến nhận giấy khen. Sau ba năm các bạn bè ngoại kiều trở lại Saba nay đã giàu đẹp hơn trước rất nhiều Saba đã đem lại nguồn ngoại tệ phong phú cho nước nhà. Do đó đạo đức làm cho một con người, đến tỷ tỷ con người làm văn minh giàu thịnh cho thế giới. Ở đâu có đạo đức thời một nông dân không có giống sẽ được giúp giống, được đưa thẳng vào hợp tác xã hội, được vay vốn thoải mái khỏi phải cò mồi, đạp chân, vì tiền là của toàn dân. Nhà nước quản lý điều hành, chứ không phải của một hai ông trời con tiêu cực thiếu trách nhiệm và thiếu tình thương đạo đức. Làm cái gì thì phải nhân quả cho hành động đó. Do đó, làm cái gì trước đó phải tư duy chín chắn để tránh gây thiệt hại. Bát chánh đạo là hiện thân cuộc sống. Thiên đường thật sự chứ không phải Thiên đường tưởng. Trải qua một quá trình thực hành khít khao không vi phạm một sơ xuất, một lỗi nhỏ nhặt mới có được một hạnh phúc tuyệt vời như thế. Thiên đường tưởng, là hiên đường của giấc chiêm bao thấy mình giàu quá, thấy mình bay bổng dạo chơi trên những mãnh vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, một giấc mơ thiên đường đẹp đẻ. Sau giấc mơ đó đối đầu với thực tại cuộc đời không quá vui như ta tưởng. Nó nhọc nhằn, gió bụi với muôn sắc màu cám dỗ, bẩy hang, chỉ cần chúng ta chưa ly dục, ly ác pháp, không tư duy chánh niệm tỉnh giác là sẽ bị cuốn hút. Do vậy, chúng ta luôn luôn cũng cố tu tập đức hạnh, ngăn ác, diệt ác chúng ta hy vọng sẽ có được một thiên đường thật sự. Ở mọi hình thức nào cũng cần phải kiểm đức thì sẽ không làm khổ mình khổ người. Mặc chiếc áo tu sĩ vào đời, được sự cúng dường trân trọng, người tu sĩ coi đây là một khích lệ lớn lao trên con đường thành tựu tri kiến giải thoát. Người tu sĩ thiểu dục tri túc là chính vì muốn hòa nhập với niềm trân trọng đó. Người tu sĩ như thế toát lên một ánh sáng đạo đức tuyệt vời, vì vị tu sĩ ấy giúp cho mọi người có văn hóa bảo vệ môi trường sinh thái biết yêu thương đùm bọc nhau, không vì danh. Mỗi công dân, mỗi trí thức trẻ có đạo đức sẽ có nhiệt tình, mà đáp ứng tài đức mình cho đất nước, cho nhân dân cường thịnh, về trí thức đạo đức, về cuộc sống ấm no của đất nước. Không làm khổ mình, không làm khổ người, chỉ có ở những người có đạo đức chân chính. Mình giúp đỡ gì cho ai, khi mình còn chà đạp lên mồ hôi nước mắt của kẻ khác? Tôi thấy những vị chủ trương theo thời thường là những vị thất thời. 250 giới tỳ kheo không trọn vẹn. Tam y, nhất bát mà quí vị mang bên mình, chỉ là hình thức của Phật chứ thực ra quí vị khi ngồi lại, tôi biết quí vị đau khổ lắm, vì quí vị đang làm một cái nghề lừa dối những người lầm lẫn tín ngưỡng mình. Hành Thập Thiện mà nhà nước đang cho phép xuất bản, là một việc làm hợp thời ủng hộ chơn tu, mang đến cho loài người trên thế giới, cho dân tộc Việt Nam một cuộc sống hiện tại và tương lai tràn đầy hạnh phúc. Do đó, cho phép tôi nói khi đánh mất đạo đức là đánh mất tình tự dân tộc, đánh mất đi chánh pháp thanh tịnh của loài người, đánh mất đi cái gốc tích của thời đại. Tôi thấy những vị tán tụng chánh pháp, là những vị đó biết thương lấy mình, có lương tâm với lý tưởng mình mà đeo đuổi, biết hổ thẹn với tư tưởng việc làm ác và luôn luôn ý thức rằng mình là con người của đạo đức giải thoát. Ðạo đức nhân bản, nhân quả dạy ta biết tự trọng; biết sống cao quí; biết thiện lành hiếu thảo đua tranh phát triển nhân cách; biết giữ gìn mỹ quan thanh tịnh cho những người sống quanh ta; biết giữ gìn những tập tục đẹp cổ kính; những di sản quí báu; biết lành mạnh thể lực, màu cờ sắc áo; biết nuôi dưỡng ý chí tự cường vì một dân tộc, vì hiểu rằng: Khi còn nhân yêu thương, đoàn kết là có sức mạnh vạn năng, bức phá vượt lên; biết mê cố gắng lên, làm cho giác; biết nghèo là khổ lắm. Khổ cho cả đời con, đời cháu, do đó mà cần kiệm, thiện lương, tạo phước báo, chính trực, không lạm quyền chiếm của công. Nổ lực phát động trí tuệ cộng với chuyên cần, chuyển hóa nghèo đói, lỗi thời. Có đạo đức giác ngộ chúng ta không bị đồng hóa theo cách ăn mặc kém lịch sự. Vì chúng ta không thể ăn mặc hở hang xà lỏn vào nơi thái mếu, đình chùa, nơi tôn kính như anh tây, chị đầm được. Tất nhiên khi chúng ta muốn đến nước nào đó chúng ta phải nghiên cứu tập tục, văn hóa dân tộc đó trước để hòa hợp, nhằm tôn trọng nhân cách của ta và người, không làm khổ cho mình và cho người khác phải khổ tâm mà khi dễ mình. Ðạo đức là những kết tựu những cái nhìn siêu phẩm cho mọi hình thái, cho mọi thời đại. Khi mọi người biết nội chiến lại chính mình, tuân thủ những điều lệ luật pháp, giới luật. Ðó là sức tự tồn vĩ đại nhất. Ðó là tự khẳng định mình với ngoại giới, với thời đại. Ðạo Phật là đạo tự lực, không mơ mộng hão huyền. Phi phàm không có nghĩa là nương cầu thần huyền. Khi còn nương cầu là còn nộ lệ, mà còn nộ lệ là không có sức tự chủ. Ví như ỷ vào công ty lớn vốn to, có uy thế về thị trường, mỉnh là nhân viên cần gì lo, lâu ngày không khéo sẽ mắc sai phạm, như lơ là giá cả thị trường, không tôn trọng những cam kết với đại lý, không cùng tháo gở những khó khăn, cũng như mức lãi ổn định cho đại lý, không chăm sóc theo dõi chất lượng sản phẩm, bảo vệ kho tàng, đồng thời không giúp đở đời sống công nhân (công cụ chính làm giàu công ty), cách điều hành như thế sẽ bị mất, bởi một công ty cùng sản phẩm, cùng chất lượng, như người ta ưu đãi đại lý nhiều hơn, thì sẽ biết cái tánh ỷ y tâm lý sẽ hại như thế nào? Chính đạo đức nẩy mầm cho mùa xuân hạnh phúc, thăng hoa cho trí tuệ. Ðạo Phật chủ trương vô ngã để mọi chúng sinh khẳng định cho được cái thanh tịnh ngã của mình. Ta là Phật đã thành chúng sanh vâng giữ được thực hành chơn lý nương giới luật thì sẽ là Phật. Phật không có gì khác lạ cả chỉ là một con người giác ngộ trí tuệ vô ngã lợi tha. Khác với hữu ngã danh lợi, lợi tha, khác với anh mù mắt dẫn anh sáng mắt đi xuống vực thẩm cuộc đời. Tôn giáo mà mê tín vị giáo chủ của mình là đã đánh mất chánh tín là phi Phật Giáo. Ðây là tánh ỳ tâm lý lộ trình đạo đức giải thoát, ỳ trí tuệ giải phóng ác pháp, đồng nghĩa với sắc tức thị không, thiện, ác giống nhau, dơ sạch một thể, tôn giáo và phi tôn giáo không khác. Do hiểu sai giáo lý Phật Ðà nên Phật Giáo Nguyên Thủy bị Phật Giáo lai tạo chê là phải, và ông đô la tăng chê vị thánh tăng, bần tăng đâu có gì là ngạc nhiên! Có một lỗi vô tình mà người tu sĩ phạm phải, đó chính là sự hành trì sai chính pháp của Phật, nhưng lại cống cao ngã mạn, khinh chê giới luật Phật là chấp giới tướng. Tôi, cư sĩ phàm phu thấy họ đi vòng co trong quỷ đạo tội lỗi đó, thương họ quá đành chịu, vì mình không đủ biện tài thắp sáng niềm tin cho họ. Có những chiếc y vàng khất sĩ sau hơn hai mươi năm phất phơí bay bên trời Tây phương, nay trở về thăm lại quê hương Việt Nam với một bị đô la. Chiếc y vàng thánh thoát ngày nào đã bị tám gió thời gian làm cho phai màu giải thoát. Những lời nói mầu nhiệm năm xưa đã trở thành sự ca ngợi về lối sống đầy đủ tiện nghi hưởng thụ. Những buổi họp mặt nhau thay vì vun đắp lên tình yêu xứ sở, nghiêm gìn giới hạnh nhà tu, lại đổi thành những buổi tiệc linh đình và sự ban phát một vài trăm đô la, đầy tính mĩa mai khinh thị. Nhà tu sao nhiều đô la thế? - Ðó là sự vay mượn từ mê tín? - Ðó là sự vụt tắt đuốc tuệ? - Ðó là sự tôn vinh tà ngã? - Ðó là sự tố cáo với thế giới rằng Phật Giáo bị người ta lợi dụng ...? Ðó là sự buông lỏng không chấn chỉnh Phật Giáo. Các nhà giáo dục Tăng, Ni phải xem xét lại sự khải ngộ của mình, cũng như chức năng giáo dục Tăng, Ni để cho Phật pháp là một ích lợi thiết thực, để tiền mồ hôi, nước mắt của một khối lượng thời gian đằng đẳng của muôn vạn sinh linh đỗ vào với mục đích xây dựng những người con Phật vĩ đại thoát sáu dục đau đớn, chứ không phải để xây dựng cái danh ngã tội lỗi, phi lý. Việt Nam, dân tộc chúng tôi nghèo, cũng rất cần đồng đô la đầy nghĩa tình trân trọng, để xây dựng phần nào cho quê hương. Nhưng nhất định sẽ tự hào, tự cường không nhận những nhà băng, khinh bạc áp đặt nô lệ và tự cao ngã mạn nhơ nhớp. Người tu sĩ Việt Nam ở nước ngoài, việc chuyên tu giữ gìn phẩm hạnh Phật pháp cho người ta kính trọng, còn phải biết bồi dưỡng đạo đức dân tộc, kêu gọi kiều bào cần kiệm giúp ngoại tệ về cho gia đình, làm giàu tổ quốc. Giới thiệu văn hóa dân tộc, nét đẹp lịch sử của người Việt Nam .... Tôi rất cảm kích vợ chồng nhà bác học Việt Nam ở Pari đều là giáo sư tiến sĩ Trần Thanh Vân, đứng giữa chợ phồn hoa Pháp bán từng tấm thiệp giáng sinh, các học trò thấy thương Thầy quá, xúm lại cùng nhau bán tiếp. Tâm nguyện của ông, bà tiến sĩ vận động, lạc quyên tiền về xây nhà cô nhi ở Ðà Lạt. Việc làm đó gọi là gởi gấm tình yêu dân tộc, yêu quê hương xứ sở, hải ngoại Việt Nam nào có cách xa, đạo đức bất tử trong lòng người đạo đức. Cho nên Phật nói: Ở đâu có đạo đức ở đó có trí tuệ, người có trí tuệ nhất định có đạo đức. Cuối thế kỷ hai mươi, Ðường Về Xứ Phật vén màn sân khấu Phật Giáo và chúng ta đã thấy những cái sai lầm, hằng trăm hằng ngàn năm trước của những nhà tu Phật chưa chứng ngộ kéo theo những lầm sai cho đến hôm nay. Biết bao thế hệ lao khổ nhưng chẳng tìm ra được lối giải thoát do vì ngã mạn, kiến chấp, nhất là sai lộ trình giới, định, tuệ. Chúng ta si ám, may thay nhờ ngọn đèn trí tuệ vô lậu của Hòa Thượng Thích Thông Lạc chiếu lộ quang minh. Sau hơn bốn mươi năm, ta như ngòi sen non nớt vừa kịp nhô lên vũng bùn, đời hướng thượng vi diệu. Hòa Thượng là một tinh hoa can trường vĩ đại trong thời Phật Giáo đương đại. Vườn hoa đời từ đây sẽ vươn đến chân trời hạnh phúc. Măng, sậy, hoa ngàn trùng cỏ dại xanh mơ sẽ hướng về làm đẹp cho vườn xuân Phật Giáo. Hòa Thượng đã trả lại cho đời những ước mơ siêu hóa, dẫn lối chúng sanh về đạo đức an vui thánh thiện, phá tan ánh sương mù muôn vạn kiếp đời phủ che Phật pháp. Hòa thượng đã trả lại cho đời chân dung Phật Giáo là hơi thở, là niềm tin giải thoát. Hòa thượng sẽ tạo nên một mô hình tu sĩ thánh đức trang nghiêm, Hòa thượng sẽ tạo một kỳ quan Phật Giáo thường trụ muôn đời, giữa biển rừng đại ngàn có hoa hướng dương, có quả Như Lai mười phương pháp giới trú nương. Chúng sanh ơi! Hãy về nơi biển tịnh, hướng lòng lên rừng xanh cao cả, có suối ngọt ngào vô lậu, có ánh mắt trìu mến dìu dắt ta đi tận bến bờ chấm dứt tử sinh ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét