138-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 3: GIÁC NGỘ VÔ THƯỜNG/ 5
Chỉ có tế
bào gốc của mình cứu mình. Nhân bản đức tin mà không suy lý triết học cụ thể
nguyên bản của Ðức Phật dạy, không đúng theo tinh thần giải thoát tự độ là đi
trái với nền tảng đạo đức nhân quả, hoàn toàn không chấm dứt đau khổ cho con
người, làm hại cho đất nước thêm lạc hậu, thâm thủng tài nguyên trí tuệ, tiền bạc,
lụn bại đức tin. Ðạo Phật cao cả vì luôn làm mầu mỡ sinh động cho Chánh Kiến Tư
Duy... un đúc Chánh Niệm vĩ đại sau những năm tháng tách lọc bụi dục ....nuôi
dưỡng trong ống nghiệm, Chánh Niệm Tỉnh Giác Ðịnh .... Tứ Thiền... vi diệu và
Chân Sư tự tại giải thoát đắc Tam Minh, làm chủ nhân quả. Tu sĩ không sống
trong bí pháp độc cư, thanh quy giới luật, thì ống nghiệm chưng cất tế bào tinh
hoa trí tuệ, nuôi cấy gen tế bào nhiễm trần thế, gen chống sinh tử, thì tế bào ống
nghiệm môi trường bị kích hoặc nên tế bào nhân bản bị tan hoại, sáu lộ bế tắc,
tưởng tri sanh khởi trùng trùng vi khuẩn mê tín đục khoét nền đạo đức tuệ tri của
nhân loại. Hiện tượng Phật pháp hôm nay đáp ứng cho nhu cầu mê tín học biểu hiện
qua hình tướng phi Phật Giáo hơn là tạo sinh khí cho chân lý mầu nhiệm trang trọng.
Cái cửa ngõ ra khỏi tam đồ khổ thường khép chặt trong bản tâm người Phật tử.
Tăng sinh cao học thêm hoài nghi lạc lõng trong chí hướng. Không có chìa khóa mở
cửa tâm thức. Môi trường danh lợi là để lợi dưỡng nào phải để làm Thánh. Kiến
thức Phật pháp được trang bị nhồi nhét từ những giảng viên không thực hiện Tứ
Diệu Ðế. Ngôn thuyết như rồng bay lượn trên mây mà Thân Hành Niệm đang tọa thực
sơn băng, trên đống dục. Trách nhiệm của vị Trụ Trì đè nặng trên vai, đồng
nghĩa với tổn mình, thiệt hại người cư sĩ. Ví dụ sự kiện chùa Khánh Quang vừa
qua là một thiệt hại rất lớn cho Phật Giáo người ta đã đem từ ngữ xuất thế đang
ở trên đỉnh thái sơn xuống đặt ở ngã ba chợ đời dâu bể. Ngày xưa quí đạo đức,
thanh tịnh giải thoát. Ngày nay chuộng ồn náo, màu mè, xu nịnh hình thức, lừa
nhau bằng nụ cười đậy che ác pháp. Ðiều này nhắm vào công việc xây chùa cho lớn
mất đi thì giờ tu tập cả hai bên. Ở Tu Viện Chơn Như có công đức nhiều chừng
nào thì cái bản ngã được chú ý bằng những cú va đập tơi tả chừng ấy. Chú trọng
nhất ở phần thanh tu. Hành giả khỏi phải nhọc sức đi tìm bản lai diện mục, phản
bổn hoàn nguyên, hay Phật tánh, mặt mũi người xưa. Sống đúng giới luật Phật nên
Tu Viện đã trở thành tôn nghiêm thanh tịnh. Hành giả chỉ cần giải tỏa cơn co thắt
não sau những tháng năm công án nặng căng. Xã tâm ức chế. Chuyển đổi oai nghi
phàm ra Thánh. Và cố sống đạo đức độc cư và như thế bao mùa mưa nắng dục si, trạo
cử, hôn trầm dần dần không có điều kiện để nhiều chuyện hay bầu bạn. Lòng tôn
kính Chân Sư chính là rào cản phóng dật. Tình thương của Chân Sư đã tạo nên
sinh khí tu học thông thoáng. Thánh pháp được thưa hỏi và học trò được thân mật
trìu mến giải đáp đường về bến giác tiến bộ theo mỗi thời gian thanh thản, an lạc
và vô sự là tiêu điểm để thu ngắn đêm sương mù dày đặc, khổ đau. Hạnh phúc sẽ mở
ngỏ đi vào trong mỗi gia đình người cư sĩ có duyên may về tu tập ở Tu Viện. Kiếp
làm dâu trăm cay, ngàn đắng, nề nếp kẻ cả, gia trưởng, hà khắc của bà mẹ chồng
sẽ không bao giờ được nhắc đến vì đó là điều xấu hổ, ác pháp đối với người cư
sĩ Nguyên Thủy. Ngăn ác diệt ác đi đến đâu là nhân phẩm làm người sẽ trở nên
cao quí đáng yêu. Bát Chánh Ðạo là quả tinh cầu nho nhỏ trong mái ấm gia đình,
một miền Cực Lạc giữa xã hội phù hoa, một mùa xuân tươi thắm cho cuộc đời. Ðạo
Phật kỳ diệu hóa tâm tư con người như muôn vạn bài thơ nói lên cái siêu, cái mỹ
của cứu cánh giải thoát. Không gì cả cho nên giải thoát. Cánh cửa tình thương mở
ra, dục lậu, hiểm sâu thẹn thùng, bẽn lẽn ra đi. Lấy thiện hòa giải ác, xã tâm
để được vô sự. Ðịnh Như Ý Túc là sự trở về của những con tàu đắm đuối biển
khơi, vượt qua sóng trùng va đập sáng tình nhân loại. Chơn Như gõ cửa lòng trần
mê tín. Thế giới đau thương đổi thịt, thay da từng ngày. Rừng Chơn Như chim hót
líu lo ... Mừng quê hương giác ngộ vô thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét