284-CÁCH CHUYỂN HOÁ NHÂN QUẢ/ 3
Đáp III: Đức chấp nhận nhân quả có nghĩa
là biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng dù bất cứ một nhân quả nào xảy đến. Đức
chấp nhận nhân quả thì phải dùng cả ba đức này thì mới gọi là chấp nhận nhân quả,
thiếu một đức thì không thành đức chấp nhận nhân quả. Đây là một câu chuyện nói
về đức chấp nhận nhân quả:
“Có một người
đánh cá bắt được một con rùa biển. Ông ta đối xử với nó như con của mình. Thế
nhưng con rùa biển không ăn uống và cũng không động đậy. Lúc nào nước mắt nó
cũng giàn giụa.
Con rùa van
xin người đánh cá và nói: - Trái tim tôi ở biển cả, nơi đó có nhà của tôi, có
niềm vui của tôi. Xin ông hãy thả tôi ra.
Nhưng người
đánh cá không thể thả nó được bởi vì ông rất yêu nó. Một thời gian sau, thấy
con rùa yêu quý của mình ngày càng tiều tụy, người đánh cá đau lòng, và quyết định
thả nó về với biển.
Một năm sau,
vào một ngày nọ, bỗng nhiên ông ta nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa ra ông thấy đó
chính là con rùa mà ông thả.
Người đánh
cá liền hỏi: - Con đã có hạnh phúc rồi, lại còn trở lại đây làm gì?
Con rùa liền
đáp: “Hạnh phúc của tôi là do ông mang lại, tôi không thể quên ơn đó.”
Người đánh
cá nói: “Thôi con đi đi, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi, từ sau không cần phải
đến thăm ông nữa.”
Con rùa biển
lưu luyến không muốn rời xa ông. Và một tháng sau người đánh cá thấy con rùa
quay lại.”
Đức chấp nhận
nhân quả tức là LÒNG YÊU THƯƠNG. Ở đâu có lòng yêu thương là ở đó có sự chấp nhận
nhân quả. Cho nên chúng ta chấp nhận nhân quả vì chúng ta yêu thương mình, yêu
thương người, yêu thương tất cả chúng sinh và ngay cả hoàn cảnh xảy ra chúng ta
vẫn yêu thương.
Hỏi 2: Đức
vượt qua nhân quả có phải là đức làm chủ nhân quả hay không?
Đáp: Không, đức vượt qua nhân quả và
đức làm chủ nhân quả Thầy đã giảng ở trên, nó không phải là một đức. Để Thầy chứng
minh thêm đức nhân quả vượt qua bằng một câu chuyện buông xả: “Thổ dân Phi Châu
có một tuyệt chiêu vô cùng thông minh khi đi săn khỉ đầu chó. Họ để thức ăn mà
Khỉ thích, đặt vào miệng một cái bình lớn và đề cho khỉ đầu chó núp ở chỗ xa
nhìn thấy. Khi họ đi xa rồi thì khỉ đầu cho vui mừng nhảy tới, dùng tay thò vào
bình, quặp lấy thức ăn, nhưng do miệng bình rất nhỏ, khi tay của nó nắm thành nắm
thì rất khó rút ra, lúc bấy giờ người thợ săn chỉ việc bình tĩnh đến bắt con vật,
mà không lo nó bỏ chạy. Do khỉ đầu chó không thể bỏ thức ăn khoái khẩu của
mình, nên càng sợ hãi và vội vàng nắm chặt lấy thức ăn, và càng không thể rút
tay ra khỏi miệng bình.
Có người
nghe câu chuyện liền thốt lên: “Thật là tuyệt diệu”. Chiêu này tuyệt ở chỗ con
người đem tâm lý của mình suy xét tới các loài động vật khác. Kỳ thật con khỉ đầu
chó chỉ cầu buông tay ra là nó có thể thoát, thế nhưng nó lại nhất định không
chịu buông tay ra. Chính điều này cho ta thấy rằng, con khỉ đầu chó giống con
người, cũng có thể nói người giống khỉ đầu chó. Cử chỉ của khỉ đầu chó là một bản
năng không ý thức, không rời nó được, mà con người nếu như giống khỉ đầu chó chỉ
nhìn thấy lợi mà không thấy hại. Chết không buông tay, đó chỉ có thể trách họ u
mê không tỉnh ngộ.
Người xưa
nói: “Lùi một bước trời cao biển rộng”. Người thất tình chỉ cần chấp nhận quên
người đã bỏ mình thì đâu đến nổi làm cho bản thân hồn siêu phách lạc, lòng dạ
băng giá. Người thất nghiệp chỉ cần từ bỏ cách lựa chọn nghề cứng nhắc của mình
mà thay đổi thì đâu đến nỗi suốt ngày ủ rủ, trách trời trách người đây? Con bạc
chỉ cần buông tha ý nghĩ may rủi thì đâu đến nỗi tiền đi không trở lại, khuynh
gia bại sản? Con nghiện chỉ cần tránh xa chất gây nghiện thì đâu đến nỗi thân
tàn ma dại? người hối lộ, người phá kỷ cương chỉ cần chấp nhận từ bỏ chữ “tiền”
thì đâu đến nỗi phải vào tù, thậm chí mất mạng”
Câu chuyện
trên đây để xác định được đức vượt qua bằng đức buông xả, nhờ có buông xả mà vượt
qua nhân quả. Bản chất con người không buông xả, do không buông xả mà con người
phải chịu vô cùng khổ đau.
Tất cả các
pháp đều vô thường, nên chúng là khổ đau, vì thế ai biết buông xả là người
thoát khổ, còn ai không biết buông xả thì khổ đau không bao giờ dứt. Người tu
theo Phật giáo cũng chỉ có việc buông xả mà chứng đạo.
Con người ở
đời rất là u mê, chết không mang theo vật gì, vậy mà sống thì ôm đồm không dám
buông xả cứ khư khư giữ chặt, cho nên chịu khổ là phải. Vậy mà ở đây có người
tu hành lại phóng dật thưa hỏi lung tung. Sao không biết buông xả xuống đi để
thân tâm được giải thoát trong trạng thái tâm bất động, chỉ được im lặng một
chút xíu là thưa hỏi Thầy lăng xăng, đó không phải là phóng dật sao?
Buông xuống
đi, hãy buông xuống đi!
Chớ giữ làm chi có ích gì?
Thở ra chẳng còn chi lại nữa.
Vạn sự vô thường buông xuống đi!
Bốn câu kệ
này là lời nhắc nhở mọi người tu hành cần phải buông xả thế mà quý vị có buông
xả đâu cứ thưa hỏi điều này thế kia để huân tập thêm sự hiểu biết, sự hiểu chỉ
là cái tủ đựng kinh sách rộng tếch chẳng có ích lợi gì.
Sợ các con
không biết buông xả cho nên Thầy dạy thêm một bài kệ nữa nói lên phương pháp tu
tập nhưng nào ngờ các con có tu tập chỗ nào đâu, cứ phóng dật lung tung thưa hỏi
những điều vớ vẫn, nên ngậm im miệng lại để nó mốc meo thì may ra mới chứng đạo.
Nếu thấy tu không được, tâm phóng dật thì về trông nôm con cháu, nhà của còn có
ích lợi hơn.
Tác ý đi,
hãy tác ý đi!
Bất động, thanh thản, chẳng sầu bi.
Tác ý đi, còn lo chi nữa.
Giải thoát đây rồi, tác ý đi!
Buông xuống
tất cả các pháp tức là vượt qua xin các con hãy ghi nhớ khắc trong lòng mà cố gắng
tu tập buông xả đừng nên mượn cớ này cớ khác để hỏi Thầy là các con bị tâm mình
lừa gạt phá hạnh độc cư để thỏa mãn tâm phóng dật.
Một lần nữa
Thầy xin nhắc lại các con BUÔNG XUỐNG TẤT CẢ thì ngay liền tâm BẤT ĐỘNG, đó là
giải thoát của Phật Giáo. BẤT ĐỘNG là VƯỢT QUA NHÂN QUẢ các con có hiểu chưa?
( Thầy Thích Thông Lạc trả lời thư của Kim Quang)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét