271-CẨM NANG CHỮA BỆNH
Ngày nay đại
đa số bệnh tật đều có thể trị được. Bác sĩ, thuốc men đều có thể tìm thấy khắp
nơi. Vậy tại sao tôi lại còn cả gan dám múa rìu qua mắt thợ viết ra bài này?
Thật tình
đây chỉ là một sự chia sẻ nhỏ. Có thể các bạn sẽ
cho rằng bài viết này là phi khoa học, nhưng không sao, vì thực tế khi tôi nói
về cách chữa bệnh này cho những người thân xung quanh thì không ai tin và cho rằng
tôi là thằng điên.
Thật ra ngày
nay khoa học đã dần dần áp dụng đến phương pháp này, chỉ vì chúng chưa phổ biến
và ít ai có đủ ý chí và nghị lực để dùng phương pháp này. Bởi vì ngày nay con
người chỉ thích “mì ăn liền”, làm việc gì cũng muốn có kết quả nhanh, bệnh thì
muốn hết nhanh, do vậy việc đầu tiên của người bị bệnh là chạy đến bác sĩ và uống
thuốc men.
Bài này được
viết ra để các bạn tham khảo khi không còn bác sĩ hoặc thuốc men nào có thể
giúp các bạn nữa, lúc đó hãy mở cẩm nang chữa bệnh này ra đọc và áp dụng, nếu bạn
muốn sống. Chính vì khi đến đường cùng, không còn cách nào nữa thì có thể đây
cũng là một hy vọng cuối cho các bạn để các bạn lấy hết mọi nghị lực để chiến đấu
với bệnh tật.
Khi con người
còn hy vọng vào bác sĩ và thuốc men thì con người đã nói lên sự yếu đuối của
mình. Đó là lúc các bạn đã và đang lập chương trình cho cơ thể “chỉ có bác
sĩ và thuốc men mới giúp cho các bạn hết bệnh”. Khi được lập trình như vậy,
cơ thể sẽ giảm khả năng kháng bệnh, hệ thống miễn dịch không làm việc nữa.
Đến khi bác
sĩ và thuốc men không thể giúp được các bạn thì có lẽ phương pháp này sẽ giúp
cho cơ thể tự chữa lành bệnh mà không cần một viên thuốc và đồng xu nào.
Cách chữa bệnh
này là cách chữa bệnh bằng “ý chí”. Nghĩa là phải hội đủ những điều
kiện sau: Ý chí của các bạn không được còn sợ bất kỳ bệnh tật đau nhức gì nữa,
xem thường mọi bệnh tật, biết rõ “bệnh tự đến rồi sẽ tự đi.” Dù cho có
đau đớn đến đâu cũng không sợ, vẫn bình thản, coi như không có việc gì. Các bạn
nên tự biết rằng “Khi cơn đau lên đến tận cùng, thì chúng sẽ bị diệt và
trở nên mát lạnh”. Do vậy dù có chuyện gì xảy ra cũng không sợ, xem thường
nó, nó đau hay làm gì kệ nó. Không rên la, không than thở với ai, không đi bác
sĩ, không uống thuốc,…
Trong thời
gian này chỉ ăn chay, không ăn thịt các loài động vật. Ít nói chuyện giao thiệp
với ai, chỉ nên sống một mình. Sống một mình và không làm việc gì, chỉ ngồi
chơi như người nhàn hạ không có việc gì làm. Ăn ngủ phải đúng giờ, không ăn ngủ
phi thời, không ăn uống linh tinh, chỉ ăn đúng 2 – 3 lần/ ngày. Không sợ ăn
chay thiếu chất, thiếu dinh dưỡng. Thà chết bỏ chứ không sợ hãi bất kỳ điều gì.
Bởi vì khi đã đến giai đoạn này thì còn sợ gì nữa. Giữ gìn tâm ý thanh tịnh, bất
động trước mọi việc xảy ra dù là trên thân, tâm hoặc môi trường xung quanh, bỏ
xuống hết. Giống như một người đang nhập thất luyện công vậy đó. Không màng
chuyện thế sự, chuyện đời nữa.
Khi tâm ý
thanh tịnh, chúng ta chỉ hướng tâm đến chổ đau. Ví dụ: lâu lâu cách vài phút thầm
nhắc “Cái đau ở đầu hãy cút đi, thân phải khỏe lại bình thường”,
sau đó giữ gìn tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự trước mọi việc. Hoặc
nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự" Khi
giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự thì cơ thể sẽ tự biết chữa bệnh,
tự kháng bệnh, hệ thống miễn dịch sẽ làm việc tối đa hết công suất. Khi thấy
các cơn đau mạnh hơn, đó là cơ thể đang chiến đấu với bệnh tật.
Ý chí giữ
gìn tâm bất động càng cao thì bệnh càng mau hết. Chịu đựng hết cơn đau này đến
cơn đau khác thì từ từ các bạn sẽ cảm nhận được biên độ đau nhức sẽ từ từ giảm
dần và hết hẳn.
Tóm lại
phương pháp chữa bệnh này là phương pháp chữa bệnh bằng "ý chí", chỉ
cần ý chí không còn lo lắng, buồn phiền hoặc sợ hãi thì khả năng miễn dịch của
cơ thể sẽ tự động làm việc tối đa, dù bệnh nan y nào, ung thư gì cũng không sợ
và sẽ vượt qua. Chết bỏ. Dù có chết mà chết với "tâm bất động thanh thản
an lạc và vô sự" thì cũng tốt chứ sao. Bác sĩ, thuốc men đã không còn giúp
gì được nữa thì có gì đâu mà sợ nữa.
Trước sau gì
cũng chết thì tại sao không thử phương pháp này. Bài viết cẩm nang này là kinh
nghiệm sống của tôi gần 10 năm qua. Mặc dù tôi vẫn còn trẻ, sống trong thời đại
khoa học, có đầy đủ mọi phương tiện bác sĩ và thuốc men, nhưng tôi vẫn không sợ
bệnh nào, không đi bác sĩ, không uống thuốc. Khi bị bệnh thì chỉ cần giữ gìn
tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự. Khi đó bệnh gì cũng cuốn gói mà đi, vì
chúng biết rằng tôi không sợ nó. Bệnh chỉ đến thăm những người sợ nó. Người
càng sợ bệnh, sợ đau thì bệnh càng đến thăm thường xuyên hơn.
Thân con người
giống như cái máy, bên trong gồm những bộ phận cơ khí khác giúp cho thân hoạt động.
Khi thân bị bệnh nghĩa là các bộ phận đã bị hao mòn, thiếu dầu nhớt để bôi
trơn, bị rỉ sét hoặc bị nứt gẩy,…
Chữa bệnh bằng
ý thức là khi chúng ta nhắc thầm trong đầu: “Cái đau ở đầu (hoặc ở
nơi nào đó) phải cút đi, thân phải khỏe lại bình thường” là lúc
chúng ta tạo một lệnh cho não bộ, khi não bộ nhận lệnh thì chính não sẽ biết tự
động phân tích lệnh đó ra làm nhiều nhiệm vụ nhỏ khác đến các bộ phận tương ứng
qua các dây thần kinh đi khắp cơ thể thực hiện việc điều trị, sửa chữa hoặc phục
hồi lại những bộ phận máy móc đã hư hỏng.
Thân người
là một bộ máy tinh vi hoàn chỉnh, nó có thể tự chữa bệnh, tự điều hòa, tự tạo
năng lượng và tự làm tất cả những gì để sinh tồn. Để cho việc điều trị có kết
quả thì chúng ta không nên để tâm bị chi phối bởi những ý nghĩ lo lắng, buồn
phiền, sợ hãi hoặc những tham muốn dục lạc thế gian (ăn, ngủ, tình cảm, danh, lợi),
và những điều ác khác. Chỉ cần giữ tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự để
não bộ yên tĩnh, chỉ tập trung vào duy nhất một chuyện là chữa bệnh.
Do vậy,
chúng ta chỉ cần sống một mình, không tiếp xúc với bất kỳ ai, nghỉ ngơi nhàn hạ
như người không có việc gì làm, hoặc như người đi an dưỡng. Lâu lâu nhớ nhắc thầm
ra lệnh chữa bệnh là đủ.
Việc điều trị
này không thể nhanh, cần có thời gian và lòng tin. Chính “lòng tin” là một ý thức
lực giúp cho việc điều trị có kết quả. Nếu thiếu lòng tin thì kết quả sẽ không
có.
Khi “tâm
không lo lắng, buồn phiền hoặc sợ hãi” trước bất kỳ căn bệnh hoặc cơn đau hành
hạ nào thì ý thức lực càng mạnh, ý thức lực càng mạnh thì khả năng đề kháng bệnh
càng cao.
Sanh, lão, bệnh,
tử là quy luật của cuộc sống con người, không ai là không tránh khỏi. Nhưng đứng
trước chúng mà con người biết giữ gìn tâm bất động, thanh thản an lạc và vô sự,
biết chấp nhận tất cả, không sợ hãi, lo lắng hoặc buồn phiền gì thì người đó đã
biết làm chủ nhân quả và đang chuyển hóa nhân quả từ xấu thành tốt.
Biết làm chủ
nhân quả thì dù có bệnh gì, bệnh cũng phải cuốn gói ra đi. Ngược lại, những người
luôn lo lắng, sợ hãi hoặc buồn phiền trước những đau khổ của sanh lão bệnh tử
thì nhân quả sẽ đến thăm thường xuyên. Dù cho có đi bác sĩ nổi tiếng nào hoặc uống
thuốc gì cũng không chuyển hóa được nhân quả, chữa hết bệnh này thì bệnh khác
xuất hiện, mãi mãi loay hoay luẩn quẩn trong vòng nhân quả triền miên, không biết
thoát ra bằng cách nào.
Kính chúc
các bạn có đầy đủ nghị lực để vượt qua mọi bệnh tật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét