63-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 2: LỢI ÍCH CỦA CHÁNH-PHẬT-PHÁP
Chùa to Phật
lớn rình rang Là nơi du lịch tham quan rộn ràng. Tiếng chuông thay tiếng nhạc vàng, Dịch vụ mê tín xiêng xằng vái van. Ðức Phật chí tịnh nghiêm trang
Mê tưởng thần thánh thưởng ban si lầm. Phật dạy nếu tạo ác nhân Tức quả địa
ngục nơi tâm của mình. Khỏi cầu bái tụng khẩn xin Chỉ cần hướng thiện
quang vinh cuộc đời. Ðạo Phật trí tuệ tuyệt vời Chánh-kiến tu Phật cu ộc
đời thảnh thơi. Thiền-môn thanh tịnh gương soi, Nơi dừng chân tạm cho người
xuất gia, Môi trường giải thoát lục hoà Tịnh chỉ, phá thọ? ta bà hoá duyên.
Chùa giản đơn chẳng ưu phiền Tâm không vướng bận, đảo điên danh đời. Ơn
Cha, nghĩa Mẹ cao vời Ơn Phật tế độ, ơn Thầy nghĩa sâu, Ðáp ơn tu chứng
đạo mầu, Thời gian thắm thoát kiếp sầu mong manh. Chùa to lợi dưỡng...
đua tranh Một mai bóng xế tan tành ước mơ, Thân địa ngục vẫy tay chờ, Tâm
mê dục hoặc xoá mờ tuổi tên, Bia đời mai mĩa oan khiên, Thuyền từ giác ngộ lênh đênh dật dờ. Thế gian qui kính, tôn thờ, Nhờ Tăng giới hạnh
chuyên lo tu hành. Buồn thay ai nở mưu sanh, Bon chen mê tín bán buôn thánh
thần? Sách viết không do người chân Tưởng giải, mê tín hoá thân tội đồ. Người
xem trí cạn đâu ngờ Tế-Ðiên Hoà-Thượng là trò quỉ ma, Lừa đảo che dấu việc
ma, Văn chương triết luận, ba-hoa hại đời. Ðạo Phật cụ thể dạy người, Tự
thắp đuốc tuệ soi trời chơn-như. Tham lam uế trược, tệ hư, Ngục đá là
quả, y như nhân làm, Phật Bà nào có giáng lâm? Di-Ðà đâu có phóng tâm
"ô-dù"? Giật mình tỉnh ngộ mình ngu, Ba mươi năm bị lời ru hoang
đường. Không buông tâm ác, đoạn trường, Vì không biết pháp chân thường xã
tâm. Tụng kinh, niệm Phật vẫn lầm, Do vì ức chế..không thường tập buông. Mỗi
hơi thở nhắc tâm thường: Xã sân... xã chướng... nhắc đừng ác gian... Quán
thân như đất chuyên cần, Lòng sẽ thanh thản dễ dàng xã tâm. Thân như đất:
ngã biệt tâm!! Lòng ta như ánh trăng rầm thảnh thơi. Phật dạy chính ngay
thân người, Học pháp buông xã..., nội soi nơi mình. Mình là vũ-trụ nhiệm
linh, Chấm dứt sinh tử do mình không ai! Thái-tử chứng tuệ Như-Lai, Do
môi trường định nhắm ngay pháp hành. Mê tín thế giới siêu hình, Thật là
hoang tưởng phát sinh si cuồng, Cơ hội cho kẽ bất lương, Phát triển mê
tín, gạt lường đức tin. Giới đức trọng quỉ thần kinh Thoát ly tà tưởng dọn
mình bước qua Ðắc pháp hành tâm sáng ta, Chánh Phật pháp dạy người ta siêu
phàm. Vào chùa phá giới lợi danh, Là ma đội lốt. Chúng sanh khổ sầu. Mấy
trăm năm đạo pháp mầu, Tam sao thất bổn ý đồ đại ma, Xưng Ðại-Thừa bủa
thiên-la, Vì tu tưởng tuệ hoá ra pháp tà, Loanh quanh sáu nẽo ta bà Tâm chưa
xã dục ái hà trầm luân. Bỏ pháp hành, thuyết pháp chân, Pháp chân thành huyển
bởi tâm dục còn. Mong người Phật tử hữu duyên, Gặp tu chánh pháp chơn
truyền Thánh-tăng. Ðạo Phật thanh tịnh, chánh chân, Ðạo ra Ðạo, chùa ra
chùa, Tăng ra Tăng, Phật tử hiền hậu nghiêm trang, Ðời không nhạo báng,
nêu gương siêu phàm. Tuyên pháp hành, Ðạo chánh chân, Người Phật tử tinh thần
tỉnh an. Ðến chùa liền có Niết-Bàn, Dặn lòng bền giữa tâm vàng, ý chơn.
Thương người nhờ xã thua hơn, Trong tim mỗi phút giây thường xã chuyên, Xã
chuyên dễ nhập Sơ Thiền, Không xã thiền định khó yên tâm thần, Xã tâm sạch
chính Niết-Bàn, Chơn sư... Phật... đạo vàng khuyến tu. Ta Phật tử, trí mờ
lu, Soi đèn chánh pháp không hay tranh tài, Mỗi dòng chánh pháp hành ngay, Ba
hoa đâu khác nhái ngài Phật gia. Xưa nay tu niệm hằng hà, Tham, sân, si sạch
đặng là mấy mươi??? Khoe danh, biện tướng ích chi? Chánh pháp giải thoát tuyệt
vời gắng ghi... Thông kinh Ph ật, t ỏ lý m ầu, Sân, si t ẩy s ạch khác nào
thánh nhơn. Tu sao dứt khổ là cần..., Gia đình oan nghiệt bể dâu buộc
ràng. Phật dạy thường xã... rãnh rang, Ðức hiền, nhân ái, lòng vàng mến
trao. Ðừng đem đau khổ cho nhau, Quán vô thường khổ hiểu sâu nghiệp người,
Khi ái kiết sử buông rồi, Chơn sư dạy: "Sơ Thiền dễ thôi!"
Trong tâm còn chút dục đời, Trăm năm khổ lụy, nỗi trôi, luân hồi. Tu
danh, tu lợi cả đời, Tối mê, sanh tử cả đời tử sanh. Ân chơn-sư dạ chí
thành, Ân Phật, ân tổ pháp hành kính trao. Ai người tri kỷ xả mau, Thiên
đàng gi ữa tục trần lao tuệ mầu. Ðời bể khổ - Ðạo thanh cao Nhắc tâm hướng
thiện kiếp sầu chóng qua. Phật trong tâm nhờ thiết tha, Hạnh phúc nơi
cõi ta bà khéo tu. Tu là s ửa, x ả tánh ngu, Si ngu bi ết luyện tu ệ tri sáng
loà. Mỗi gia đình có toà hoa, Tất là nước Phật chan hoà trong tim, Từ trong
thế giới tâm hồn, Hoa Sen sáng rỡ ngát thơm mọi miền. Trong tâm ch ưa xã
ưu phi ền, Tây Phương là tưởng hoang đường ước mơ. Tu lâu Pháp Ðạo mập mờ,
Thuyền trí huệ sóng to, bão chìm. Ðạo đức trong mỗi trái tim, Người biết ngăn ác oan khiên không còn. Xuống lên xa đoạ đoạn trường, Lộ trình ác đạo si
cu ồng kết gieo. Thảnh thơi, hạnh phúc, nhàn du, Ác luôn buông xã... phước
mầu phát huy. Rõ vô thường, luyện trí bi, Bát Chánh Phật dạy tuệ tri cứu
mình. Không mê tín: tánh huệ linh, Ðạo Phật dũng lực quang minh sâu mầu.
Lục-sư ngoại đạo kế sâu, Hoá trang phá giới đổi trao pháp vàng, Nh ững ai mặc chiếc y vàng, Tu bỏ giới hạnh là hàng lục-sư. Lục-sư nương bóng đèn từ, Lười tu, lợi dưỡng, tệ hư rõ bày, Dùng giới, trí tuệ triển khai, Chúng
ta sẽ thấy đúng sai hiện tiền. Thế kỷ mới nơi cửa Thiền, Chướng duyên,
ác pháp xin phiền đẩy lui. Thiên niên kỷ mới muôn người, Nghiêm gìn chánh
pháp, giúp người chân tu. Ðời có chánh pháp Chơn-Như, Mỗi người mỗi chiếc thuyền
từ ruỗi dong. Khổ đời là một con sông, Ác nhơ, phóng dật, thua hơn, gạt
lường. Tâm chơn là cảnh thiên đường, Tâm sạch là cõi Tây Phương nhiệm huyền.
Những ai mê tín quàng xiêng, Ước mơ trừu tượng tất nhiên thiệt thòi. Tây
phương không có trên trời... Tây phương... địa ngục chính nơi cõi đời, Hạnh
phúc, trí tuệ, an vui... Hay là oan nghiệt lấp vùi đấy thôi. Phật Giáo dạy
pháp: bền soi, Ngăn ác, diệt ác thảnh thơi miên trường. Sống chuyên tà vạy oan
ương, Phật, Tổ, pháp luật chẳng nương cho mình. Nực cười lắm kẽ xương minh:
Thánh thần gia hộ, cứu xin cho mình. Nhân quả thiện là cứu tinh, Nghèo vui tần
tảo phồn vinh lâu dài. Phật pháp chân chính Như-Lai, Sẽ không dung kẽ hoằng
khai pháp tà. Mỗi người Phật tử chúng ta, Hãy nên tuệ nhãn chọn ra lộ trình.
Chánh Phập Pháp chánh quang minh, Giới luật nhất định quả linh tựu thành.
02-03dl-2001 Trúc-Tịnh-Võ-Ðắc-Vi Tu Sĩ Bí Pháp Là tu sĩ kiêm vai nghệ-sĩ Thả hồn
theo nhịp điệp xướng ca Già Ðời tu vui ngủ dục "tiêu-nha" Khát uống,
đói cứ ăn, mệt ngủ... ? Là tu sĩ kiêm vai Kỳ Thủ Bàn cờ tiên buồn quá rủ ren
Nhà sư cùng bạn xóm một phen Tướng, sĩ, tượng, ngựa nhai "mộng lép" Ðời
tu sĩ chùa xinh cốc đẹp Cúc, lan, hồng những chậu "chồi khô" Ðường cỏ
non chào đón quí cô Người đệ tử "mê Thầy" "ố đạo" Trăng lả
lơi uống trà tuyệt hảo Bạn tri âm câu kệ hoà ngâm Ngay hiện tiền chẳng "kẹt"
là tâm Ngày ba bửa... khỏi lo... "bại chủng" Ai sớm nắng, chiều mưa
cung phụng... Vì họ thương Ðức Phật Mâu Ni! Bỏ cung son, vợ đẹp, quyền uy! Thế
giới khổ tiến lên Ðạo giác! Bại chủng, tiêu nha, chồi khô, mộng lép Dành cho
người tu tưởng mà thôi Tưởng Niết Bàn, Tịnh Ðộ vui chơi Bẻ giới luật sống chung
với dục Niệm vô niệm... thất thời bái Phật Cảnh giới này không có hoài mơ Thấy
vọng lòng lưu luyến tưởng mơ Pháo, ngựa... vẫn vơ... chồi khô... mộng lép
03-03-2001 Trúc-Tịnh Võ-Ðắc-Vi

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét