245-NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT
PHÁP TẬP 5: NHỮNG KINH NGHIỆM THƯ.
Kính bạch thầy! Con có cảm nhận rằng: những lá thư Thầy viết
cho con, là bằng những kinh nghiệm, tu tập của chính Thầy, bằng những tháng năm
khó nhọc nước mắt và máu đã rơi! Vì thế, khi nhận được những lá thư này, trái
tim con, trân quý và sung sướng, hạnh phúc... vì đã được Thầy tin tưởng và trao
truyền. Con xin ước nguyện sẽ nỗ lực nhiệt tâm tu tập theo như Thầy đã chỉ dạy
cho con, để đền đáp công lao khó nhọc của Thầy, trái tim của con luôn tri ân
trong muôn một. Tâm hồn và trái tim của con thương kính Thầy nhiều lắm... bởi
vì con đường tu hành rất gian nan khó khăn vô cùng, gặp chướng ngại rất nhiều...
Vậy mà Thầy, đi qua được, Thầy làm chủ được sanh tử. Ôi! Thầy thật là vĩ đại và
cao thượng quá! Và con cũng sẽ noi gương theo hạnh của Thầy, con cũng sẽ quyết
chí đi qua cho bằng được, làm chủ bốn nỗi thống khổ này: sanh, lão bệnh, tử và
cuộc đời của con sẽ sống như Phật đã sống, như Thầy đã sống. Và con sẽ nói lên
những gì Thầy đã nói, và con sẽ làm những gì Phật đã làm, những gì Thầy đã làm.
Con thành kính gửi đến bậc Thầy tôn kính nhất của cuộc đời con. Con kính chúc
Thầy luôn khỏe mạnh. Kính Thư, Con của Thầy, Nguyên Thanh. Kính gửi: Nguyên
Thanh Pháp của Phật không có gì là bí mật, bí truyền cả, mà là những phương
pháp chỉ dạy cụ thể rõ ràng sờ sờ trước mắt, nhưng vì bản chất con người cẩu thả,
thiếu cẩn thận, thiếu kỹ lưỡng, lười biếng, v.v... rồi tự mình kiến giải, tưởng
giải chế ra pháp tu tập mới, theo kiểu tự hiểu biết trong danh từ chữ nghĩa hoặc
được thừa truyền những nghĩa lý sai mà không qua kinh nghiệm tu hành thực tu,
thực chứng của những bậc đã đạt đạo. Đạo Phật lấy THÂN HÀNH mà tu tập, tu tập
cho tâm được tỉnh thức, nhờ tâm tỉnh thức mà thấu suốt được lý nhân quả vô thường,
do thấu suốt được lý nhân quả vô thường nên các pháp ác không tác dụng vào thân
tâm được. Do các pháp ác không tác dụng vào thân tâm được nên tâm định tỉnh,
tâm định tỉnh tức là tâm không phóng dật. Khi tâm không phóng dật là tâm giải
thoát, tâm giải thoát là tâm có đủ Bảy Giác Chi. Bảy Giác Chi là bảy năng lực
giúp chúng ta làm chủ sanh tử chấm dứt luân hồi. Cho nên pháp Phật đâu có gì là
bí mật mà gọi là: Giáo ngoại biệt truyền bất lập văn tự. Pháp của Phật là pháp
dạy trực tiếp lìa tâm tham, sân, si, mạn, nghi, cho nên gọi là: Ngăn ác diệt ác
pháp, chứ có đâu đi tìm những pháp mơ hồ Chân Không diệu hữu, cảnh giới ảo tưởng
Tây Phương Cực Lạc. Thế mà chúng ta lại tu lòng vòng loanh quanh ức chế tâm, cuối
cùng nhìn lại thì chẳng có ai giải thoát chỉ toàn là lý thuyết suông. Chúng ta
nên nhớ pháp của Phật là pháp xả tâm, ly dục, ly ác pháp chứ không phải pháp tập
trung tâm để nhập định. Chánh định của Phật muốn nhập được là phải có Bảy Giác
Chi. Bảy Giác Chi có được là nhờ ý thức ly dục ly ác pháp tức là ý thức thanh tịnh.
Có hiểu rõ được như vậy thì sự tu tập của chúng ta không có hoài công, vô ích.
Kính bạch Thầy!
Con thấy trong con, nhất là cái đầu trọc của con, nó làm sao? Nó nhẹ hẫng, rỗng
rang đến lạ kỳ, con thấy là nếu con khởi niệm là tự nhiên nó dừng liền, mặc dù
niệm đó con muốn khởi, có nghĩa là con muốn suy nghĩ, nó cũng không chịu cho
con suy nghĩ, kỳ lạ chưa? Nó muốn im lặng, lực đẩy trong con vẫn còn, nó không
chịu mất đi, lực đẩy nhè nhẹ. Và con thấy trên đỉnh đầu của con, ngay huyệt
bách hội nó đau đau, nhức nhức trên cái huyệt đó, nó chỉ đau và nhức lúc con ôm
pháp tu, còn xả thiền thì nó hết đau và nhức, và khi con tu con thấy trong con
nó làm sao, người con nhẹ hẫng, rỗng rang, và lâu lâu có một vài niệm xẹt qua,
con đều biết rất rõ. Và về đêm khi con tu, con cảm nhận sự im lặng ghê gớm của
không gian, và con nghe cả tiếng nhỏ nhất, của vũ trụ nó tuyệt vời lắm! Khi sự
im lặng có mặt, con không thích đọc sách, hay làm một việc gì hết, con thích ngồi
xuống đó, để lắng nghe sự trỗi dậy của tàng thức, một sự bình yên sâu lắng của
tâm hồn... Cơ thể của con ốm lắm, chỉ còn 38 ký. Nhưng mà con thấy rất khỏe khoắn,
không đau ốm gì hết. Áo quần con mặc rộng thênh thang, con ngủ rất ít và nhiều
đêm con chẳng muốn ngủ, con thích ngồi im lặng như thế và theo dõi dòng trôi chảy
của ý thức, và con thích điều khiển nó bằng sự im lặng. Xin Thầy giảng cho con
được hiểu. Tại sao con như thế? Nhất là cái đầu trọc của con, nó rỗng rang như
vậy? Hồi nào giờ con có như vậy đâu? Nó mới xảy ra trong con vài ngày. Thầy giảng
cho con được hiểu câu: Nữ nhi tự hữu xung thiên chí, ba con dạy rằng người nữ
phải như thế, phải có bản lĩnh và gan dạ để khắc phục mọi khó khăn, nhưng con
tư duy rằng câu này nếu Thầy giảng thì nó hay hơn nhiều. Kính ghi, Con của Thầy,
Nguyên Thanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét